Chương 35: Nhớ đến đúng giờ đấy

Chuyển ngữ: Team Sunshine

Tư Viện cũng chẳng thèm quan tâm bọn họ, đối với những người làm trong ngành thời trang thời thượng này, cô đúng là quê mùa hơn thật.

Mễ Lạc không chịu, nhất định bắt cô phải chọn một cái mới thôi.

“Ừm… vậy màu đen đi.” Bộ màu đen này kín đáo hơn, không lộ như bộ kia.

Mễ Lạc nhìn bộ màu đen, liền ném cho cô: “Nếu cậu thích, thì cậu mặc bộ màu đen đi, mình mặc màu đỏ.”

Màu đỏ gợi cảm lại sang trọng, đủ để khiến cô ta lấn át tất cả.

Chỉ là Mễ Lạc hành động như vậy, thật sự rất giống làm nhục cô trước đám đông. Tư Viện hơi khó chịu, nhưng cũng quên đi rất nhanh: “Mặc thế không ổn lắm, mình không tiện tham gia buổi tiệc này đâu.”

“Sao lại không tiện?”

Mễ Lạc bước sang một bên bắt đầu chọn trang sức, ra vẻ ngây thơ mà hỏi cô: “Cái này được không? Hợp với màu đỏ không?”

Đá màu xanh lam lại phối với váy đỏ, đúng là không hợp lắm.

Nhưng Tư Viện cũng không phản bác, bảo: “Hay là cậu cứ nghe mấy nhà thiết kế chuyên nghiệp này đi, mình không lựa đâu.”

Mễ Lạc nũng nịu trừng cô một cái: “Cậu chán phèo.”

Tư Viện lấy cớ mình hơi mệt, bỏ lên lầu, Mễ Lạc còn đang khoa tay múa chân bàn bạc với mấy nhà thiết kế phía dưới, bảo mình muốn mặc quần áo thế nào, phối hợp với trang sức ra sao, phải chọn đôi giày nào, đều lôi ra bàn hết một lượt.

Sự chênh lệch này càng khiến Tư Viện cảm thấy, cô nên rời khỏi chỗ này.

Nếu bảo không ghen tị chắc chắn là nói xạo, nhưng cô vẫn luôn cảm thấy bản thân mình không hợp với một cuộc sống như vậy. So với nhung gấm lụa là, cô càng muốn sống một cuộc đời yên bình lặng lẽ hơn.

Tư Viện nghĩ rằng, cô vốn đã là bùn nhão, không cần phải cố gắng trát lên tường cao của người khác làm gì.

Trong bữa tối, Tư Viện lại nhìn thấy Ôn Đình Sơn, không biết anh đã quay về từ lúc nào, đang ngồi ở salon xem iPad, nhìn thấy cô đi đến thì nở một nụ cười nhẹ khó mà nhận ra.

Tư Viện vội vã quay đầu nhìn sang chỗ khác, muốn vào phòng bếp.

Ôn Đình Sơn lại gọi cô: “Có thể pha giúp tôi ly cà phê không?”

Tư Viện ngẩn người, gật đầu bước vào bếp. Trong bếp đã có sẵn máy pha cà phê, cô liền tìm hạt cà phê, rồi xay ra. Mùi thơm lan tỏa bốn phía, trong không khí thoang thoảng chút hương vị đăng đắng đặc trưng.

Tư Viện không thích uống cà phê, nhưng lại pha cà phê rất ngon, vì tên bạn trai cũ kia thích, anh ta cảm thấy uống cà phê là một loại thói quen thanh cao.

“Đang nghĩ gì thế?”

Giọng nói chợt vang lên ngắt ngang dòng suy nghĩ của cô, Tư Viện giật mình quay người lại, phát hiện Ôn Đình Sơn đang đứng ngay sau lưng mình, bình thản cản đường cô lại.

“ngài Ôn… Anh chờ chút, cà phê của anh sắp xong rồi.” Vốn căn phòng bếp này không nhỏ chút nào, nhưng bởi vì sự xuất hiện của anh mà bỗng dưng trở nên hơi chật hẹp.

Ôn Đình Sơn từ từ bước đến, cúi đầu nhìn cô: “Thư kí Trương nói cô phải đi kiểm tra sức khoẻ, có chỗ nào không khoẻ à?”

Tư Viện nào dám nói ra những hoài nghi của mình với anh, đành bảo: “Không sao cả, chỉ là cảm thấy hơi mệt mỏi, choáng váng thôi. Bác sĩ nói tôi bị thiếu máu, bảo tôi ăn nhiều đồ bổ máu một chút.”

Ôn Đình Sơn lại tiến lên hai bước, lưng Tư Viện đã tựa hẳn lên bồn rửa, gần như chẳng còn đường nào để trốn nữa. Người đàn ông này lại phá vỡ khoảng cách an toàn của cô, làm cô nhớ đến nụ hôn trong phòng tập gym hôm đó.

Hai tai Tư Viện bắt đầu đỏ lên, Ôn Đình Sơn cúi người, ghé vào bên tai cô khẽ bảo: “Nghĩ gì mà tai hồng thế? Hửm?”

Tư Viện đẩy anh ra, lùi sang bên cạnh hai bước: “Ngài Ôn, xin anh đừng làm như thế.”

Ôn Đình Sơn lại cảm thấy cô gái này cực kì giống một con thỏ nhỏ, kinh hoảng bất an, lại vô cùng thú vị.

Anh nhìn ra được cô đang kháng cự, cũng nhìn ra sự giãy giụa của cô. Những suy nghĩ trong lòng cô hoàn toàn trần trụi mà lộ ra trước mắt anh, nhưng chính bản thân cô lại hoàn toàn không hề hay biết.

Không thể cứ để mọi chuyện tiếp diễn như vậy được, anh phải tăng tốc lên nhanh một chút, để con thỏ nhỏ này hoàn toàn đắm chìm mới thôi.

“Mễ Lạc nói cô không muốn tham gia tiệc sinh nhật của tôi?”

Tư Viện trả lời: “Tôi… tôi không nên tham gia, dù sao tôi cũng không có đủ tiền mua nổi một món quà phù hợp nào để tặng cho anh.”

Ôn Đình Sơn nhíu mày, nhìn cô chằm chằm, rồi nói: “Tôi sẽ bảo quản gia chuẩn bị váy áo cho cô mặc trong ngày hôm đó, nhớ đến đúng giờ đấy.”