Chương 6: Chia cho tôi một chén canh

Chuyển ngữ: Team Sunshine

Người phục vụ mang lên một suất thuyền cá sống, Sashimi cồi sò điệp, Sashimi hàu, canh Sago* cà chua mộc nhĩ trắng, Sushi cá ngừ, còn có cả thịt bò Teppanyaki** thượng hạng.

* Sago: Là một tinh bột chiết xuất từ

ruột xốp của nhiều loại cây cọ nhiệt đới khác nhau, đặc biệt là Metroxylon sagu. (Wikipedia)

**Thịt bò Teppanyaki: Là món thịt được nướng trên tấm kim loại dày, phẳng, thường bằng gang hoặc thép. (Fujifoods)


Từ trước đến nay, những món ăn Nhật Bản đều được bày biện một cách sang trọng, mang hình dáng nhỏ nhắn và tinh xảo. Đây là lần đầu tiên Tư Viện ăn loại đồ ăn Nhật này. Cô thấy tất cả món ăn đều là đồ sống, chợt cảm thấy hơi sợ hãi.

Không biết vì sao, cô luôn cảm thấy ánh mắt ngài Ôn vẫn luôn quan sát mình với ý tứ sâu xa. Cô cụp mắt xuống, trong đầu lại luôn nghĩ đến dáng vẻ của anh lúc trong phòng tắm, hấp dẫn, nóng bỏng, tràn ngập hormone nam tính, khiến mạch máu cô như đang căng phồng, hô hấp trở nên dồn dập.

Cô với tay cầm chiếc ấm sứ, lại chạm phải tay của anh. Tư Viện sợ hãi rụt về sau, dáng vẻ không được tự nhiên.

Trong thoáng chốc, viên đá lửa bỗng phát ra ánh sáng khiến cô càng thêm hốt hoảng.

Ôn Đình Sơn mặt không biến sắc mà duỗi cánh tay ra châm trà giúp cô. Ngón tay của anh thon dài trắng nõn, nơi cổ tay hiện lên khớp xương rõ nét, mang theo vẻ cấm dục và gợi cảm.

Sắc không mê người người tự mê***, cho dù lý trí năm lần bảy lượt kêu gọi thức tỉnh, Tư Viện cũng không thể kìm lại được bản năng mà nảy sinh ham muốn đối với cái đẹp.

*** Sắc không mê người người từ mê: Sắc đẹp không mê hoặc tâm hồn con người, mà do chính con người tự nguyện mê say.

Cô hít một hơi thật sâu, ngửa đầu uống hết tách trà. Vừa định cầm đũa nhấm nháp đồ ăn trước mắt, đột nhiên hai mắt cô lại trở nên choáng váng, mơ mơ màng màng trông thấy cái bóng chồng chất lên nhau rồi ngất xỉu trên thảm Tatami.

Ôn Đình Sơn ngồi ở phía đối diện, mang theo phong thái ung dung nhàn nhã mà uống hết tách trà, cầm đũa gắp một miếng Sashimi cồi sò điệp.

Cồi sò điệp vừa được vận chuyển bằng đường hàng không đến, còn giữ nguyên sự tươi ngon và non mềm. Đây mới chính là hương vị mà anh yêu thích.

Cửa bị đẩy ra, một người đầu bếp tiến vào. Ông ta trông hơi gầy gò, đầu để trần, trông thấy Ôn Đình Sơn là lập tức gập người vuông góc cúi chào, mang đậm nghi thức Nhật Bản.

"Thưa ngài, nguyên liệu nấu ăn đã đến rồi ạ?"

Ôn Đình Sơn nhìn Tư Viện đang nằm trên thảm Tatami ở phía đối diện. Đầu bếp đi tới, ngồi xổm xuống nhìn kỹ một chút, tỏ vẻ hài lòng rồi cười: "Thưa ngài, rất ngon ạ."

Ôn Đình Sơn gật đầu: "Lâu lắm rồi chưa thấy nguyên liệu nào ngon như thế."

"Ngài muốn làm thế nào?" Người đầu bếp cực kì kích động. Ông ta đã nghĩ ra rất nhiều cách để chế biến. Loại nguyên liệu ngon lành như thế này, cho dù có nấu thế nào đi chăng nữa thì cũng có thể làm ra được hương vị thật đặc biệt.

Ôn Đình Sơn cất giọng lạnh lẽo: "Trước hết cứ lấy máu đã, những cái khác, các ông tự tính cách xử lý."

Anh cầm ly rượu sake uống một cách thờ ơ. Hương vị giữa răng và môi rất thanh đạm, không nồng đậm như rượu trắng, lại không êm dịu bằng rượu vang. Thế nhưng nó cũng mang hương vị đặc trưng riêng, khi kết hợp với sushi lại vô cùng hấp dẫn.

Đầu bếp vỗ tay một cái, bỗng nhiên ngoài cửa nhanh chóng xuất hiện hai hình bóng mình người đầu ếch. Chúng bước từng bước một đi vào, dìu Tư Viện ra ngoài một cách thầm lặng.

Đầu bếp lại cúi đầu lui ra ngoài lần nữa. Cánh cửa vừa được kéo lên lại ngay lập tức bị mở ra. Là người đàn ông cao lớn mà họ vừa gặp phải ở hành lang, anh ta nhanh chân bước vào, ngồi vào chỗ đối diện Ôn Đình Sơn, cầm lấy cái tách Tư Viện đã dùng qua mà ngửi một cái.

"Thơm, thật là thơm, anh tìm được nguyên liệu tươi ngon như vậy ở đâu? Tôi cũng muốn được ăn sống nó." Anh ta liếʍ liếʍ môi, hiện ra đầu lưỡi màu xanh lá quỷ dị và dữ tợn, mà cái bóng trên tường lại là hình đầu của một con thằn lằn.

Ôn Đình Sơn chán ghét nói: "Thu lại cái bộ dáng quái quỷ của mày đi."

Người đàn ông không thèm để ý, tiếp tục nói: "Anh chia cho tôi một chén canh thì sao? Cũng rất lâu rồi tôi chưa được ăn món nào ngon thế này."

Con ngươi xanh đậm của Ôn Đình Sơn ngày càng trở nên sâu không thấy đáy: "Mày còn dám mở miệng nói muốn?"

Người đàn ông kinh hãi đến mức run rẩy, bị uy thế của anh đè ép đến mức khó có thể chịu được: "Tôi… Tôi lấy thứ khác để trao đổi với anh."

Ôn Đình Sơn cũng không thèm để ý, lại rót một ly rượu cho mình: "Trên đời này còn có cái gì mà tao không có?"

Người đàn ông thật sự là đang cực kì thèm ăn, vội vã ném ra con át chủ bài: "Angus, tôi biết Angus ở đâu."

Ôn Đình Sơn liếc mắt tới, thân thể người đàn ông lập tức bay lên, đập một cái nặng nề lên trên tường, cổ bị đôi bàn tay vô hình bóp chặt. Thân hình cao lớn của anh ta run rẩy không ngừng, hít thở một cách khó khăn.

"Mày là cái thá gì mà cũng dám ra điều kiện với tao?"