Chương 7: Hút

Chuyển ngữ: Team Sunshine

"Tôi… Tôi…" Còn chưa nói xong, cơ thể người đàn ông đã hoá thành cát bụi rồi tan biến không còn tăm hơi, đến cả một chút dấu vết cũng không sót lại. Quần áo trên người anh ta trượt xuống đất, Ôn Đình Sơn chỉ liếc mắt nhìn một cái, ngoài cửa đã có người nhanh chóng chạy vào, chính là cô lễ tân vừa rồi. Cô ta vội vàng quỳ trên mặt đất.

"Xin chủ nhân thứ lỗi, là tôi đã xử lý sai sót." Toàn thân cô ta run rẩy không ngừng, đã không còn dáng vẻ mềm mại và quyến rũ như vừa rồi.

Ôn Đình Sơn thờ ơ nhìn cô ta, thưởng thức ly rượu trong tay: "Có phải cô sống quá lâu rồi nên đầu óc cũng bị thoái hóa không? Đến cả cái đứa súc sinh tầm thường như vậy mà cũng cho vào."

"Xin chủ nhân thứ lỗi, thật sự là, thật sự là do trong tay anh ta có ký hiệu đặc trưng của chúng ta nên tôi mới cho vào."

Lễ tân nữ thực sự rất sợ hãi. Cô ta có gan bày ra dáng vẻ lẳиɠ ɭơ ở trước mặt anh, nhưng cũng không dám vượt quá giới hạn, lại càng không dám chọc giận anh. Ai có thể nghĩ được rằng, chẳng qua chỉ là một tên đầu thằn lằn mà cũng dám thương lượng điều kiện ở trước mặt chủ nhân.

"Cô mau chóng đi thăm dò lai lịch của anh ta. Thật thú vị, anh ta vậy mà lại biết được tôi đang tìm Angus." Khóe môi Ôn Đình Sơn nhếch lên một nụ cười thâm thuý. Cô lễ tân sợ hãi đến mức run lẩy bẩy. Cô ta run rẩy bò đến cạnh tường, thu dọn đống quần áo kia rồi vội vàng lui ra ngoài.

Một mùi hương đặc biệt toả ra từ phía hành lang khiến cho những vị khách trong phòng đều thò đầu ra ngoài. Họ không khỏi hít một hơi thật sâu, đi về phía phòng bếp.

Mùi vị thơm ngọt mang theo sức cám dỗ trí mạng, khiến những người phụ nữ và đàn ông kia vốn còn đang mặc quần áo chỉnh tề gọn gàng, bỗng chốc đã nhao nhao hiện hình, hoặc mặt trâu, hoặc đầu chó, thậm chí là thân chim. Tất cả đều chảy nước miếng mà chạy về phía phòng bếp.

Vừa chạy tới cửa, họ đã bị thức tỉnh bởi một tiếng hét thảm thiết.

Một cái đầu ếch bị ném ra, máu đỏ văng tung toé lên tường. Mùi máu tanh nồng làm cho người ta sợ hãi, cũng khiến cho đám yêu quái kinh ngạc.

Ngay sau đó là một cơ thể không đầu vặn vẹo đi ra, tứ chi thậm chí vẫn còn đang giãy dụa, vừa ra ngoài được mấy bước đã ngã gục ở ngoài hành lang.

"Thưa chủ nhân, có chuyện rồi." Người phục vụ vội vàng chạy đến báo tin, Ôn Đình Sơn cũng đã đứng dậy.

Đám yêu quái vốn còn đang xem náo nhiệt, vừa nhìn thấy anh là lập tức co người lại. Chúng hoảng sợ đóng cửa, trốn ở trong phòng không dám động đậy.

Ôn Đình Sơn làm như không thấy, bước từng bước về phía phòng bếp.

Có yêu quái không hiểu: "Sao mọi người lại trốn vậy?"

"Đồ ngu, người đấy là ngài Ôn đấy, làm gì có ai dám trêu chọc vào." Tên đầu bò vỗ gáy anh ta. Anh ta nghe vậy chợt hoảng sợ mà lùi vào góc, hi vọng ngài Ôn không nghe thấy lời nói ngu xuẩn của mình.

Ôn Đình Sơn biết mùi vị Tư Viện thơm ngọt, nhưng lại không nghĩ rằng mùi hương này còn có nhiều cấp độ khác nhau. Hương vị thơm ngon nồng đượm lan toả ngoài hành lang, lại càng tăng thêm độ đậm đà khi ở trong phòng bếp, giống như có một quả cầu khí màu đỏ khổng lồ hút lấy mùi hương nồng đậm rồi hội tụ lại trong đây. Trên chiếc thớt vừa dài vừa lớn, Tư Viện đã bị lột sạch quần áo, bất tỉnh nằm ở đó.

Trên mặt đất là người đầu bếp bị thương. Ông ta cầm đao trên tay, đã chém gϊếŧ đến đỏ cả mắt. Ngoài ra, trên đất còn có thi thể của mấy tên yêu quái, bởi vì đã chết mà thân thể tách khỏi quần áo, lộ ra nguyên hình.

Dòng máu ẩm ướt và sền sệt chảy lênh láng trên mặt đất, màu đỏ màu xanh đan xen vào nhau rồi chảy đến cạnh chân Ôn Đình Sơn.

"Ăn… Ăn… Tôi… Tôi..." Đôi mắt người đầu bếp đỏ ngầu, trên mặt lộ ra sợi râu của loài cá da trơn, hàm răng cực kì sắc nhọn. Ôn Đình Sơn chỉ quét mắt nhìn một vòng, ông ta nhanh chóng hóa thành cát bụi rồi biến mất.

Người phục vụ đứng phía sau không dám tới gần dù chỉ một bước. Anh ta tránh ra thật xa, bịt kín lỗ mũi của mình.

Ôn Đình Sơn đi tới trên bệ đá cẩm thạch trắng, nhìn lướt qua thân thể trần trụi trắng như tuyết của cô. Hoá ra, cô vẫn còn hít thở đều đặn, bộ ngực đầy đặn, eo nhỏ mảnh khảnh. Vùng tam giác bí ẩn có lông mọc lưa thưa, cùng một đôi chân với tỉ lệ cực đẹp.

Anh đưa tay chạm vào vết cắt trên cổ tay cô. Nơi đó vẫn đang rỉ máu, dòng máu đỏ tươi chảy xuống dọc theo cổ tay nhỏ nhắn. Hương vị thơm ngọt đến tột cùng, ngay cả Ôn Đình Sơn cũng không nhịn được mà nắm lấy tay của cô, mạnh mẽ hút lấy.