Chương 1

1.

Sau ngày sinh nhật lần thứ 24 của tôi, tôi bị người nhà bắt đi xem mắt.

Tôi kháng cự lại nói: “Anh, em có bạn trai rồi.”

Anh trai dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn tôi, đúng lúc này tôi lại bổ sung: “Bạn trai tương lai.”

Anh trai chỉ hận rèn sắt không thành: “Theo đuổi người ta một năm, đến cái góc áo cũng chưa sờ được, chuyên tâm đi xem mắt cho anh, người này chắc chắn em sẽ hài lòng.”

Vì quá uể oải nên tôi cũng không đáp lại.

Anh trai nói không sai.

Đối với Chu Lẫm mà nói, tôi chỉ là một trong hàng vạn cô gái đang theo đuổi anh, nói không quá thì tôi cũng chỉ là một con chó con mà thôi.

Tôi bị anh trai mạnh mẽ nhét vào xe.

Trên đường đi, tôi chụp vài bức ảnh rồi đăng lên vòng bạn bè nhưng chỉ để chế độ cho mình Chu Lẫm xem.

“Lần đầu tiên đi xem mắt thì như thế nào? Online chờ, mong chỉ giáo.”

Tôi nắm chặt di động suốt quãng đường.

Rất nhanh đã đến điểm hẹn, tôi lại mở vòng bạn bè ra.

Không có tin tức gì của Chi Lẫm.

Khu bình luân trống trơn.

Tôi thở dài rồi cất điện thoại đi, đúng lúc xe cũng dừng lại.

Điểm hẹn là một quán lẩu cay Tứ Xuyên, trang hoàng độc đáo, giá cả bình dân nhưng hương vị không tồi.

Tôi là khách quen của nơi này, nhưng mà, quán ăn này là nơi đối phương chọn.

Tôi đoán, có khả năng người kia cũng giống tối, kinh tế túng quẫn nghèo bức.

Nhưng mà nghĩ lại, vậy cũng xứng.

Thậm chí tôi còn tưởng tượng ra hình tượng của đối phương: Mặc ao sơ mi, đeo kính, không chú trọng đến cách ăn mặc,...

Nhưng mà…

Lúc thấy người đó, tôi mở to mắt.

Hoàn toàn trái ngược với sự tưởng tượng của tôi, đối phương mặc một bộ quần áo màu đen, khuôn mặt lạnh lùng, khí chất nổi bật.

2.

Tôi đứng im ở của đánh giá.

Người kia cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ, một tay anh để trên bàn gõ từng nhịp chậm rãi.

Giống như đang mất kiên nhẫn.

Tôi nuốt nước miếng quay đầu nhìn về phía anh trai cầu xin sự giúp đỡ nhưng anh ấy chẳng thèm đoái hoài.

Thể loại này quá lãnh soái, tôi không chơi được.

Nhưng có vẻ anh trai tôi rất vừa ý.

“Không sao đâu, không chừng loại sói xám này lại thích tiểu bạch thỏ như em.”

Nói xong anh ấy đẩy tôi vào không chút thương tình.

Lực rất lớn, anh trai cũng thật là!

Tôi thất tha thất thểu bị đẩy vào lập tức va trúng một cái ghế dựa trong phòng, động tĩnh quá lớn làm tất cả khách trong quán đều quay ra nhìn tôi.

Trong đó có cả đối tượng xem mắt của tôi.

Cách mấy bàn, anh quay đầu nhìn tôi.

Không biết có phải ảo giác hay không, tôi tựa hồ thấy anh nhíu mày rồi đứng dậy đi về phía tôi.

Đột nhiên tôi thở rất mạnh.

Trong tầm mắt tôi xuất hiện một đôi giày nam, hướng lên trên là một đôi mắt đen nhánh.

Càng đến gần để nhìn ngũ quan càng tinh xảo.

Rõ ràng anh không làm gì nhưng lại khác cảm thấy lạnh lẽo.

Anh cúi đầu nhìn tôi rồi nhàn nhạt hỏi một câu: “Không sao chứ?”

“Không… Không sao…”

Tôi rất khẩn trương nên tật nói lắp càng nghiêm trọng.

Tôi nắm lấy bàn tay đang đưa xuống của anh rồi bị anh túm dậy.

Không biết có phải trời nóng quá hay không mà lòng bàn tay anh phủ một tầng mồ hôi mỏng.

Tôi hơi khẩn trương, theo bản năng mà nắm lấy góc váy: “Chào anh, tôi… tôi tên là Quan Hân, là…là … đối tượng xem mắt của anh.”

Có lẽ do khí thế của đối phương quá bức người, sáu chữ sau giống như tôi cắn đầu lưỡi mà nói ra.

Đối phương trầm mặc hai giây sau đó mới miễn lộ ra một tia cười.

“Cố Tri Hành.”