Chương 1: Kẻ nào nhìn trộm Tâm Tâm tắm a!

[Thế giới mới đang load.]

"Đúng vậy." Giang Tâm rũ mắt, chỉ còn lại khung cảnh hai màu trắng đen.

[Đinh, rơi bàn tay vàng "filter làm đẹp", mỗi một lời nói hành động của bạn đều được lọc qua filter chính diện.]

Trước mắt Giang Tâm sáng lên, mở mắt nhìn nơi triều đình vàng son lộng lẫy, một thiếu niên dáng vẻ mười phần chính nghĩa đang tranh cãi dữ dội với một nam nhân trung niên xấu xí. Sắp xếp lại kí ức, y nhớ lại cốt truyện bây giờ là gì.

"Bá đạo Hoàng phi và Vương gia xinh đẹp" là một thế giới ngôn tình không đi theo lẽ thường, đây là thế giới nữ chủ. Bá đạo Hoàng phi là nam, Vương gia xinh đẹp là nữ.

Cốt truyện chính của thế giới này cực kì máu chó, nam nữ chính dưới sự can thiệp của người mẹ phản diện đã bị kẻ gian đánh tráo thái tử, vị Vương gia thật Văn Nhân Cảnh lại biến thành đích tiểu thư nhà Thượng thư, năm 16 tuổi nhập cung trở thành Đức phi không được sủng ái; đích tiểu thư thật của Thượng thư - Lưu Tuyết Nhi lại bị người mẹ muốn tranh sủng cải trang thành nam, bị xem là Thập Nhị hoàng tử thân thể yếu ớt, năm 15 tuổi nhân vật phản diện đăng cơ, phong nàng làm Cảnh vương nhưng trong tay không có thực quyền.

Tình cảm giữa nam nữ chính không liên quan gì đến Giang Tâm, nhưng mà! Kết cục cuối cùng là "Văn Nhân Cảnh" lên làm hoàng đế, "Lưu Tuyết Nhi" trở thành hoàng hậu! Thế thì kẻ chướng mắt ngồi trên hoàng vị là Giang Tâm không phải sẽ bị trừ khử sao?

Có điều tên Cảnh Nhân Tâm này cũng đáng đời, làm hoàng đế nhưng không bao dung, nhát gan, không có chủ kiến lại còn ngu đần, người làm chủ trên triều trước giờ không phải hoàng đế mà là nhϊếp chính vương quyền khuynh triều chính - Uất Trì Hoằng.

Hoàng đế vẫn luôn chướng mắt "Cảnh vương gia" nên nhiều lần ngáng chân huynh đệ của mình, nhưng ra tay với nữ chính thì làm gì có kết cục tốt đẹp?

Vị "Đức phi" ái mộ nàng ta với Uất Trì Hoằng liên thủ gϊếŧ chết tên vua bất tài. Nhìn nữ chính đang ở dưới bộc lộ quyền uy, nhϊếp chính vương không giấu được ánh nhìn tán thưởng, Giang Tâm bất lực thở dài.

Tình tiết truyện là phía Nam xảy xa lũ lụt. Dựa theo thiết kế nhân vật, lúc này mình sẽ trực tiếp bổ nhiệm Lưu đại nhân làm khâm sai đại thần, xử lí công việc trợ giúp thiên tai. Tên Lưu Đàm là kẻ chỉ biết nói miệng, không có năng lực, còn là tên tiểu nhân cực kì tham lam. Sau khi đến phía Nam, hắn chỉ biết tự mình hưởng lạc, không hề quan tâm đến sống chết của nạn dân.

Những nạn dân bị dồn đến đường cùng đã trực tiếp bạo động, không chỉ xông vào phủ đệ của khâm sai đại thần, còn đánh chết khâm sai Lưu Đàm do triều đình phái đến khi hắn đang lăn giường làm loạn với nữ nhân. Việc dân chúng làm loạn lần này khiến danh tiếng của hoàng đế bị tổn hại nặng nề, thái độ của triều thần đối với hoàng đế cũng thất vọng không thôi. Cuối cùng vẫn là nhϊếp chính vương và nữ chính hợp lực đàn áp cuộc bạo loạn lần này, nữ chính cũng vì chuyện này mà để lộ thân phận nữ nhi trước mặt y, trong chớp mắt giành được trái tim Uất Trì Hoằng nhờ vào sự thông minh và lương thiện của mình.

Văn Nhân Cảnh, người vẫn luôn cho người đi theo bảo vệ cũng phát hiện thân phận của nữ chính, cùng với kinh ngạc là sự động lòng khó khắc chế được. Sau đó dưới sự giúp đỡ của nhϊếp chính vương và vương gia thật, nàng ta đã thuận lợi đăng cơ, mở ra một kết cục thái bình thịnh thế. Lũ lụt lần này là một tình tiết quan trọng, y không thể bỏ lỡ. "Không biết ý bệ hạ thế nào?" Giọng nói trong trẻo không phân biệt được là nam hay nữ khiến Giang Tâm đang suy nghĩ miên man giật mình hồi thần.

"Vậy cứ bổ nhiệm Lưu đại nhân làm khâm sai đại thần xử lý thủy nạn, chịu trách nhiệm sự vụ cứu trợ thiên tai lần này." Giang Tâm không quan tâm lắm, ánh mắt lơ đãng, trông giống như không ý thức được tầm quan trọng của trận lũ, cũng không quan tâm sống chết của người dân. Nhưng trên thực tế, vào tuần đầu tiên, y đã đặc biệt phái người thông báo trước cho nữ chính và nhϊếp chính vương, những thứ như lương thực y cũng đã sai ám vệ chuẩn bị xong xuôi, sau đó giả làm thương nhân tốt bụng bán lại cho họ.

Giang Tâm không thể trơ mắt nhìn nhiều người vô tội như thế phải chết trong cơn lũ, một người bạn của y khi ở cô nhi viện sau khi thành niên đã đi xung quân, năm 25 tuổi được cử đi chống lũ, sau đó không bao giờ trở lại nữa. Ban đầu y rất khó hiểu, bởi vì y là người rất ích kỷ, cho đến khi y đi dự tang lễ của người bạn nọ, nhìn thấy đồng đội của y ta đưa đến tay viện trưởng một chiếc băng cát-xét, một bộ quân phục và một chiếc huân chương khen thưởng với đôi mắt đỏ ngầu, sau đó làm một kiểu chào quân đội, không ngờ người đó đến xác cũng không tìm được… y càng không thể hiểu nổi.