Chương 1.2

Viện trưởng biết tật xấu của y nên bèn đặt chiếc băng cát-xét vào tay y.

Nhìn những căn nhà bị lũ quét tan tành, hướng mắt về những cái xác của già trẻ trai gái nằm ngổn ngang, những người quân nhân vì nghĩa quên mình nhảy vào dòng nước cứu nạn dân, Giang Tâm không ngăn được dòng nước mắt.

Từ đó về sau, Giang Tâm như đã hiểu được thế nào là sự yếu ớt và tầm quan trọng của sinh mệnh, mỗi lần nhận được thù lao y đều quyên góp một nửa để cứu trợ thiên tai và làm từ thiện, vì vậy còn được tham gia vào một nhóm cứu trợ lớn.

Đã là tuần thứ hai, nhưng Giang Tâm cũng không định bỏ mặc nạn dân, chỉ cần trong cảnh chính làm theo tình tiết, ngoài cảnh y làm gì kì thực cũng chẳng ai quan tâm.

Trở về Dưỡng Tâm Điện, lấy chiếc còi treo trên cổ thổi một tiếng, ám vệ sẽ nghe thấy âm thanh người thường không thể nghe được, tức tốc xuất hiện trước mặt Giang Tâm.

"Chuyện ta dặn dò các ngươi chuẩn bị đến đâu rồi?" Giang Tâm cúi đầu, nhìn thân hình gầy nhưng khoẻ khoắn đang quỳ trước mặt nhàn nhạt nói.

"Chúng thuộc hạ đã bàn bạc xong xuôi với nhϊếp chính vương vào 3 ngày trước, 300 vạn đấu lương thực không bỏ sót đấu nào." Ám vệ Thập Nhất cúi đầu, vô cùng kính phục Giang Tâm, đồng thời có chút khó hiểu. Nhưng ám vệ là con đao trong tay vua, vũ khí không cần biết suy nghĩ.

"Làm tốt lắm, ngươi lui xuống đi." Giang Tâm phẩy tay.

"Thuộc hạ cáo lui." Thập Nhất phi thân biến mất, không hề phát ra một âm thanh dư thừa.

Nếu không phải Văn Nhân Cảnh ẩn nấp bên trong trước đó, thì đã không phát hiện ra.

Ánh mắt Văn Nhân Cảnh cực kì dịu dàng, thầm nghĩ, quả nhiên Tâm Nhi không phải kẻ vô dụng, mặc dù không biết tại sao y lại giả làm bộ dáng hời hợt như thế.

Nhưng giờ Văn Nhân Cảnh sẽ không như kiếp trước, hiểu lầm y, làm nhục y.

Kiếp này hắn nhất định sẽ bảo vệ thật tốt tâm can của mình, cho dù họ là huynh đệ ruột thịt, hắn cũng sẽ không buông tay!

Giang Tâm vẫn chưa biết nam chính ở thế giới này lại hỏng rồi, y chỉ biết mình đang rất mệt và muốn tắm rửa.

"Người đâu, trẫm muốn tắm rửa." Giang Tâm lên tiếng phân phó.

"Vâng." Văn Nhân Cảnh vốn định rời đi thì nghe thấy Giang Tâm muốn tắm rửa, không biết tại sao, làm thế nào hai chân hắn cũng không chịu nhúc nhích.

Giang Tâm không biết trong phòng còn có người khác nên không chút đề phòng cởi sạch quần áo, làn da trắng trẻo được bảo dưỡng tốt, chiếc eo mảnh mai, thứ đó thẳng tắp mà xinh đẹp sạch sẽ, thật sự là độc nhất vô nhị.

Con ngươi của Văn Nhân Cảnh nhìn thẳng, thứ đó của hắn cũng thức tỉnh, dưới đũng quần nhô lên một cục rõ ràng.

Giang Tâm từ từ thả mình vào bồn tắm đã được bỏ ít dầu và thuốc an thần với độ ấm vừa phải, thoải mái thở hắt ra một hơi.

Văn Nhân Cảnh nghĩ bụng: Giọng của Tâm Nhi thật dễ nghe, hắn cảm thấy hồn phách của mình sắp bị y mất.

Khuôn mặt trắng nõn của Giang Tâm bị nước hun đến đỏ bừng, đôi tay mảnh khảnh gác hai bên bồn tắm, nghiêng đầu mơ màng ngủ mất. Văn Nhân Cảnh nín thở, đợi một hồi lâu không thấy động tĩnh gì bèn to gan đi đến cạnh bồn tắm, quan sát tâm can của mình ở khoảng cách gần, hắn bị cảnh đẹp trước mắt làm cho hô hấp khó khăn.

Trong không khí mông lung, thiếu niên tóc đen môi hồng khẽ nhắm mắt, tóc ướt dán vào sườn mặt trắng trẻo, cặp môi đỏ mọng khẽ nhếch, ngực phập phồng lên xuống có quy luật, hai nụ hoa khảm trên làn da trắng mềm động đậy theo sự rung động của chủ nhân giống như đang mời gọi người đến hái.

Văn Nhân Cảnh bưng lấy mũi, một dòng máu đỏ tươi chảy ra.

"!"

Văn Nhân Cảnh bừng tỉnh, vội vàng dùng tay áo che mũi, lỗ tai hắn đỏ lên. "A...Trịnh, Trịnh… Được… ta xin ngươi… Cho… Ưm" Tâm can đột ngột lên tiếng khiến Văn Nhân Cảnh giật mình một phen, còn tưởng mình đã đánh thức người ta.

Vừa định ẩn mình lại bị động tác của người nọ câu hồn.

Giang Tâm nằm mơ, trong mơ có một nam nhân ở trên không ngừng trêu ghẹo y, nhưng lại không cho y thực sự phóng ra, y bị hắn dày vò đến sắp khóc, không chịu được bắt đầu van nài, muốn gọi hắn nhưng không nhớ nổi hắn tên gì, chỉ nhớ láng máng có một chữ Trịnh.

Trong bồn tắm, Giang Tâm thiếu nhẫn nại giơ tay sờ vuốt phía trước, cặp chân thon dài không ngừng ma sát vào nhau, ý định làm cho thứ đang kêu gào muốn được thoả mãn ngừng lộn xộn.

Văn Nhân Cảnh bị khung cảnh tự xử của người nọ trêu chọc đến đờ người, như mê như say cúi người chống tay hai bên bồn tắm, sau đó hôn lên đôi môi đỏ đang không ngừng đóng mở kia.