Chương 1: Món Sujebi

Bên ngoài trời đang mưa.

Tí tách! Tí tách!

Ngắm nhìn những giọt mưa cuối xuân, lắng nghe tiếng mưa rơi lộp độp khiến Luana muốn ăn cái gì đó. Cô lập tức đứng bật dậy khỏi ghế, lấy nồi và đổ nước vào. Sau đó cô chuẩn bị một chút cá khô bỏ vào trong nồi và đem đi đun một chút.

Cô cẩn thận hớt bọt trong nồi nước dùng, nêm thêm muối vào nước dùng, thêm một chút khoai tây và dùng tay xé từng miếng nhỏ bột mì nhào bỏ vào, cuối cùng đun tất cả lên. Cô muốn ủ bột thêm một chút nữa những điều kiện không cho phép. Bên ngoài tiếng mưa ngày một to hơn.

Luana vừa ngâm nga vừa xem từng miếng bột mỏng dần dần nở ra và chuyển sang màu trắng sữa. Có vẻ như chúng đã chín rồi. Nhưng nó sẽ còn ngon hơn nếu cô thêm vào một chút rau. Cô nhìn chằm chằm vào món súp trong sự tiếc nuối rồi múc vào bát.

Rầm!!!

"Công chúa, có chuyện rồi!!"

"Ôi là vυ" sao? Người có muốn ăn một chút không?"

Nói xong cô lấy một cái bát khác, múc đầy bát rồi đặt lên bàn.

"Bây giờ không phải là lúc để ăn đâu!! Quân đội Hoàng gia đã đánh chiếm vào đến bên trong cung điện rồi! Chúng ta phải chạy trốn ngay lập tức!"

Vυ" nuôi giải thích lý do vì sao bà ấy lại vội vã như vậy.

"Không."

Luana múc một thìa đầy Sujebi nóng hổi, vừa thổi vừa đưa vào miệng. Những miếng sujebi thấm đẫm nước dùng khiến kết cấu của chúng trở nên mềm hơn, vô cùng hợp với khẩu vị của cô. Nước dùng cá cơm nóng kết hợp với sujebi mềm trôi qua thực quản. Đúng như cô nghĩ, hương vị siêu ngon!!! Cô nghĩ chúng sẽ càng hoàn hảo hơn nếu có thêm một chút kim chi cắt miếng ăn kèm nữa.

Thấy Luana chuẩn bị xúc thìa thứ hai, vυ" nuôi muốn ngất xỉu luôn tại chỗ.

"Tại sao con lại thư thả đến thế chứ?!!!"

Bởi vì không có cách nào để chạy trốn hết. Vương quốc này sẽ bị phá hủy và toàn bộ Hoàng tộc sẽ bị gϊếŧ hết, giống như trong truyện.

Tất cả các thành viên Hoàng tộc sẽ chết, trừ một người. Cho dù có chạy trốn xa đến đâu thì họ cũng sẽ bắt được chúng ta lại thôi và đến lúc đó chờ đợi chúng ta sẽ chỉ là một cái chết thê thảm hơn.

"Nếu mình chết một lần nữa, mình muốn chết một cách ít đau đớn nhất có thể."

Luana đưa vào miệng thìa sujebi thứ ba.

Mặc dù cô không nhớ tên cuốn tiểu thuyết này là gì nhưng nó là một cuốn tiểu thuyết lãng mạn giả tưởng nổi tiếng. Luana đã đọc nó trước khi cô chết.

Trong cuốn tiểu thuyết này có một cô gái tên là Ingrid, là một cô công chúa nổi tiếng với vẻ bề ngoài xinh đẹp. Cô ấy là nữ chính của cuốn tiểu thuyết này. Và trong đế chế này có một vị Hoàng đế cuồng chiến tranh, người này luôn tham vọng xâm chiếm hết tất cả các vương quốc trên đại lục. Và anh ta chính là nam chính.

Ban đầu anh ta cầu hồn và muốn Ingrid trở thành vợ lẽ của mình, nhưng Ingrid đã từ chối lời cầu hôn đó. Và sau đó Hoàng đế phát điên lên và muốn ép Ingrid đồng ý. Cho nên ngay khi anh ta lên ngôi, điều đầu tiên anh ta làm chính là thôn tính tất cả những Vương quốc yếu hơn và bắt đầu đi chinh phạt họ.

Hoàng đế dường như phát điên lên chỉ vì một lời từ chối nên anh ta đã cử Công tước và đội quân của anh đến Vương quốc của Ingrid để xâm lược và mang Ingrid về.

Và Luana chỉ là một cô công chúa "vô hình" trong câu chuyện. Được biết đến chỉ trong một vài trang truyện, ban đầu cô đã hoàn toàn tuyệt vọng khi biết nơi này chỉ là trong một cuốn tiểu thuyết.

Nhưng sau đó cô đã vượt quá chuyện này và dần chấp nhận nó. Cô quyết định sẽ từ bỏ việc chạy trốn và chấp nhận cái chết. Cô không muốn nỗ lực quá nhiều và lãng phí thời gian vì cô đã sống một cách quá đau khổ ở kiếp trước rồi.

Cô chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường, thưởng thức hết tất cả các món ngon trên đời mà thôi.

"Hoàng đế thực sự là một tên thật rẻ rách!"

Nhưng cái tên rẻ rách đó lại là người đàn ông quyền lực nhất trong thế giới này, và cô chẳng thể làm gì để thay đổi điều đó hết. Cuộc sống của Luana bấp bênh như một ngọn đèn leo lắt trước gió.

"Con phải làm sao bây giờ? Số phận đã định sẵn con phải chết theo cách này rồi!"

"Cái gì cơ?"

Cô đã chết một lần rồi, và ở cuộc đời thứ hai này, cô chỉ muốn chết một cách yên bình mà thôi.

"Không có gì ạ. Nhưng người có chắc là người không muốn ăn không ạ?"

"Công chúa, người nhất định phải tranh cãi về chuyện ăn không ăn trong trường hợp này sao?"

"Vâng."

Luana gật đầu như gà mổ thóc và bắt đầu ăn sujebi tiếp. Một bát sujebi đầy nhanh chóng thấy đáy.

"Con nên ăn thêm một chút nữa."

Món sujebi vẫn đang được hâm nóng trong nồi được múc nhẹ nhàng ra bát bằng một chiếc muỗng to. Vυ" nuôi nhìn từng hành động thong thả của Luana, thở dài một hơi, cuối cùng ngồi xuống bàn ăn một cách mệt mỏi.

"Cho ta một bát đi."

"Được ạ."

Vυ" nuôi được Luana múc cho một bát đầy.

"Thật là ngon!"

"Đương nhiên rồi. Vυ" nghĩ ai là người làm ra chúng chứ."

"Ta đã nghĩ người có chút kì lạ so với các cô công chúa khác mỗi khi người nấu ra một món ăn mới mà ta không biết người lấy được công thức ở đâu."

"Hả? Người đã từng nghĩ như thế thật sao? Bây giờ thì sao ạ?"

"Bây giờ ta có thể khẳng định, người thực sự rất kì lạ."

Vυ" nuôi gật đầu và bắt đầu ăn súp. Họ vừa ăn vừa nghe tiếng mưa rơi lộp bộp ở bên ngoài. Vì không có món ăn phụ kèm theo nên hai bát súp sujebi nhanh chóng thấy đáy. Ăn no xong cảm giác tốt hơn rất nhiều.

Tuyệt vời, cho dù họ chết ngày hôm nay thì cũng không còn gì hối tiếc nữa. Luana vừa xoa bụng vừa nghĩ, sau đó cánh cửa bếp bị đạp ra một cách thô bạo.

"Họ ở đây!!"

Một tên lính cầm một cây giáo thấm đẫm máu hét lớn, ngay sau đó một vị hiệp sĩ được vũ trang đầy đủ nhanh chóng xông vào.

"Công chúa ở đâu?"

Vị hiệp sĩ hét lớn vào mặt bọn họ với vẻ mặt hung dữ. Luana và vυ" nuôi liếc nhìn nhau, sau đó họ đặt bát sujebi đã hết lên bàn.

"Chúng ta có nên bảo họ công chúa ở đây không?"

"Có chứ. Con chính là công chúa. Nhưng họ tìm công chúa để làm gì nhỉ?"

"Ta cũng không biết nữa."

Sau đó Luana rụt rè giơ tay lên. Vị hiệp sĩ vừa buông lời hăm dọa nhìn cô với ánh mắt sắc bén, sau đó túm lấy cánh tay đang giơ lên của cô.

"Mạn phép!"

"Công chúa ở đâu?? Nếu cô không nói ra thì tôi không thể đảm bảo mạng sống của cô đâu!"

"Nhưng tôi chính là công chúa mà...."

Vị hiệp sĩ đang lớn giọng dọa nạt cô lập tức im bặt, ánh mắt hai người nhìn nhau.

"Cô quả thực rất trung thành đấy! Công chúa thực sự đã trốn thoát và để một hầu gái như cô ở lại đóng giả làm công chúa đúng không?? Nhưng mà bây giờ cho dù chủ nhân của cô ở đây cũng không thể bảo vệ cô được đâu!"

"Nhưng mà... tôi chính là công chúa thật mà...."

"Mau nói đi, công chúa ở đâu?!!!!"

"Thưa ngài hiệp sĩ, tôi rất thấu hiểu việc vì sao ngài lại không tin chuyện này."

Vυ" à, vυ" đang ở phe nào đấy?!! Sao vυ" có thể nói thế chứ??

Luana thầm bĩu môi.

"Đây chính là công chúa."

Trong bếp lập tức chuyển thành một khoảng lặng.

"Lục công chúa, Luana?"

"Đúng vậy."

"Đúng thế."

"Thật sao? Sao cô ta có thể là một công chúa chứ?" Ánh mắt vị hiệp sĩ nhìn Luana tràn ngập sự nghi ngờ.

Luana mặc một chiếc váy cũ bị vá đi vá lại n lần. Phần corset buộc lỏng lẻo trên người, bụng hơi nhô ra do ăn sujebi quá no. Mái tóc màu be ánh khói vô cùng độc đáo nhưng lại lộn xộn do không được chăm sóc cẩn thận. Nhìn gần thì cô có một làn da rất đẹp và trông cũng rất đáng yêu, cơ mà có rất nhiều hầu gái trông như vậy, cho nên anh ta không thể tin được.

Bởi vì những vị công chúa của Vương quốc Alluin đều nổi tiếng nhờ sắc đẹp của họ.

"Tôi không đến từ một gia đình quý tộc."

Luana nói với vị hiệp sĩ đang tràn ngập sự hoài nghi. Cô kể về mẹ của mình. Mẹ của cô chỉ là một hầu gái làm việc ở phòng giặt là và tình cờ có một đêm xuân với Hoàng đế và sau đó sinh ra Luana, cho nên cô ấy không hề xinh đẹp, mặc dù nhìn gần thì cũng khá là đáng yêu.

"Tiếp tục tìm kiếm Công chúa đi! Có lẽ cô ta đang trốn ở đâu đó!"

Vị hiệp sĩ ra lệnh cho những tên lính nhưng cho dù họ tìm thế nào cũng không thấy bất cứ dấu vết nào. Vốn dĩ đây là một cung điện bị bỏ hoang nên cũng chẳng có mấy chỗ để tìm.

"Không thấy ạ."

"Chúng ta buộc phải dẫn theo công chúa thưa ngài Lugard."

Sau khi tên lính nói xong, vị hiệp sĩ tên là Lugard kia nhìn Luana.

"Cô đã sẵn sàng chưa, Công chúa?"

"Rồi."

"Cô ấy thực sự là Công chúa mà." Vυ" nuôi vẫn cố gắng khẳng định.

"Kéo cô ta đi!"

Lugard vừa dứt lời những tên lính lập tức xông lên kéo Luana đi.

"Ôi không cần đâu, tôi tự đi được mà."

Luana tỏ ra rất phối hợp nhưng những tên lính vẫn túm lấy tay cô kéo ra quảng trường trước Cung điện. Cô nghĩ chắc đây là trường hợp khẩn cấp. Đáng ra họ nên tin cô sớm hơn. Luana lộ ra vẻ mặt trống rỗng nhìn theo vυ" nuôi đang chạy theo sau Lugard.

"Vυ" à, con không biết người có thể chạy nhanh như thế đó."

Rất nhiều người đang quỳ gối trên quảng trường lớn trước Cung điện hoàng gia. Trong đó có cả chị kế của Luana.

"Ngồi xuống kia!"

"À vâng, xin lỗi, cho tôi đi nhờ một chút!"

Luana xuyên qua đám đông và đi về phía mà Lugard chỉ. Khi cô vừa ngồi xuống, những vị công chúa khác lập tức trợn tròn mắt kinh ngạc.

"Cô là ai mà ngồi ở đây chứ?"

"Là em đây, chị gái."

"Em" là ai?? Ingrid có vẻ là người bình tĩnh nhất cũng không khỏi cảm thấy bối rối. Theo thông tin thì cô ấy chính là nữ chính của câu chuyện này, chính là người đẹp mà Hoàng đế theo đuổi.

"Đây là vị trí của Hoàng tộc. Nếu cô nhầm lẫn thì cô có thể sẽ chết đó. Mau ngồi ở chỗ khác đi."

Hừ, dù có ngồi ở đâu thì cô chẳng chết cơ chứ. Hơn nữa cô thực sự là một thành viên của Hoàng tộc mà.

"Em cũng là một thành viên của Hoàng tộc mà."

Sau khi nghe cô nói, Ingrid có chút xấu hổ.

"Ồ nhắc mới nhớ, tôi nghe nói là có một đứa nhỏ sống ở cung điện bị bỏ hoang."

May thay, Nhị công chúa với nét đẹp sắc bén đã nhớ ra sự tồn tại của Luana. Ngay khi cô ta vừa nói xong, những cái nhìn thương hại và cười nhạo lập tức nhìn về phía này. Nhưng Luana chẳng quan tâm, đằng nào thì họ chả chết chứ.

Cái chết rất công bằng.

Mưa đã ngừng rơi và mặt trời dần ló rạng. Mặt đất vẫn còn ẩm ướt nhưng thật may mắn là vẫn có gió. Khi ánh nắng mặt trời chiếu đến bụng Luana, đầu cô cũng dần gục xuống.

Nếu không phải Ngũ công chúa ngồi bên cạnh chọc một cái vào eo cô thì có lẽ cô đã ngủ gật mất rồi. Và sau đó cô sẽ thành người đầu tiên bị mất đầu. Xung quanh chợt trở nên yên lặng, có một người đàn ông đang đi về phía Luana.

Người đàn ông có mái tóc đen, mặc một bộ đồ tối màu, và trông anh ta như một thần chết vậy. Ôi, áo của anh ta có màu như socola vậy. Một thanh socola ngọt ngào được chia thành 6 phần.

Luana vừa nhìn anh ta vừa nghĩ mà không hề nhận ra rằng miệng mình đang bắt đầu nhỏ dãi.

Cô gần như có thể tự làm mọi thứ. Nhưng socola thì rất khó làm. Không có hạt cacao thì làm kiểu gì chứ. Cho nên niềm đam mê của cô với socola cũng dần đâm chồi nảy lộc..

Người đàn ông càng đến gần thì bầu không khí cũng ngày càng áp lực. Giống như cái chết đang gần kề vậy. Mặc dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần như Luana vẫn như bao người khác, vẫn thấy sợ hãi. Vào những lúc như thế này cô cần phải bình tĩnh lại. Luna quỳ gập người xuống, vặn vẹo đôi tay.

"Đã bắt được tất cả chưa?"

"Rồi! Thưa ngài!"

Vị hiệp sĩ lập tức trả lời câu hỏi của người đàn ông. Hiển nhiên anh ta là người có địa vị cao nhất ở đây. Vậy anh ta ắt hẳn chính là Công tước Legion - Thủ lĩnh Quân đội Hoàng gia.

Chú thích : Sujebi, ttŭdŏ-guk, hoặc súp bột kéo tay, hoặc súp mì kiểu Hàn Quốc, là một món súp truyền thống của Hàn Quốc bao gồm các mảnh bột được xé bằng tay, với nhiều loại rau khác nhau. Hương vị và công thức giống kalguksu, ngoại trừ việc món này được làm từ mì hơn là bột mì.