Chương 1

Tôi đây là một idol, chuẩn xác mà nói là một idol sắp về hưu. Cũng hết cách rồi, nhóm tụi tôi debut tám năm mà chẳng đâu vào đâu, lúc bàn bạc gia hạn hợp đồng cả đám đành nhẫn tâm đoạn tuyệt.

Nhóm của tụi tôi tên FMVP, Finals Most Valuable Player, lấy concept là game thủ. Mấy nhóm ra mắt cùng lúc ấy ai không dùng mấy cái concept kỳ dị lạ lùng như ma cà rồng, khu rừng hắc ám, địa cầu thất lạc vân vân mây mây để debut. Nên tụi này đành chọn concept game thủ, nhóm tổng cộng có năm thành viên, vừa đủ có đi rừng đường trên đường dưới bắn tỉa với pháp sư.

Cũng có thể là do lấy concept game thủ ra mắt, nên tôi cứ cảm thấy con đường sự nghiệp của cả đám cứ như trò đùa.

Trung Hàn hợp tác, hai hát chính, một dancer, một nhóm trưởng rapper, một visual.

Kẻ bất tài tôi đây chính là dancer, concept là người đi rừng, lúc nào cũng đeo trên lưng cái tag "Triệu Minh Đạt cuồng dã hớp hồn" "Dancer bị đánh giá thấp nhất gen 4."

Fans nhóm toàn hò hét khẩu hiệu "FMVP, vĩnh viễn không giải tán!” Mà hôm nay vừa khéo là concert chia tay, trực tiếp giải tán luôn. Cũng không biết lúc ấy ấm đầu hay thế nào mà đặt cái khẩu hiệu này. Cũng không thèm suy xét một chút tới ngày giải tán, trực tiếp penta kill xát muối vào tim.

Dưới khán đài ồ ạt fans là fans, biển đèn tiếp ứng hồng xanh nhòe nhoẹt, trong nháy mắt tôi còn tưởng rằng chỗ này là đường cái bị ngập nước ở Bắc Kinh 6 giờ chiều.

Hát xong nhảy xong mới tới tiết mục trò chuyện tâm tình. Maknae của chúng tôi khóc muốn xỉu up xỉu down, maknae nghĩa là em út, lúc debut mới mười lăm, năm nay còn chưa qua sinh nhật 23 tuổi, con lai Trung Hàn, đã nhập quốc tịch Hàn, là đứa đảm nhiệm vai trò kí©h thí©ɧ thị giác, dung nhan động lòng người từng lên hotsearch, fans đều gọi ẻm là “Thời khắc rung động Tả Tải Nguyên”.

Tả Tải Nguyên rất mau nước mắt, khóc tới cả mặt mũi đều đỏ, ẻm giương mắt nhìn tôi, cả tim gan tự nhiên run rẩy, phía dưới tiếng nháy máy ảnh tách tách, còn có tiếng fans khóc hụ hụ “Nhóc Nguyên đừng khóc, mama đau lòng”, mà lòng tôi chỉ còn sót lại một ý nghĩ tưởng, ngày mai nhất định có thể nhìn thấy dung nhan này trên trạm mẹ kế*.

Tả Tải Nguyên thật sự rất đẹp, thẳng nam sắt thép như tôi cũng phải thừa nhận, mắt to ngập nước mắt, giống chó con đang làm nũng, môi hồng răng trắng, còn đặc biệt thích cắn môi, vừa cắn là đỏ hồng. Fans cắt ra vô số cái GIF gửi cho trạm mẹ kế. Trạm mẹ kế, nơi tụ tập của quần thể fan nghịch bạn gái. Tên của Tả Tải Nguyên hàng năm đều nằm trên bảng xếp hạng, fans mỗi ngày hô hào "Bà có thể là lang sói xông pha ngoài tiền tuyến, nhưng Tả Tải Nguyên nhất định là nữ!”

Nói lại đắng cả mề, chúng tôi dù gì cũng là một boygroup tuyến hai, thành tích tốt nhất thế mà lại là đề cử trên trạm mẹ kế.

"Em rất thích... anh Minh, mọi người! Có thể trở thành bạn bè, cùng nhau phấn đấu, em thật sự cảm thấy rất hạnh phúc, cảm ơn mọi người thật nhiều!" Tả Tải Nguyên dụi mắt, cười với tôi một cái. Tôi bóp mặt ẻm. Cảm giác nụ cười này ngày mai lên hotsearch chắc kèo rồi.

Nhóm trưởng đưa mắt ra hiệu, cả năm người chúng tôi ôm nhau, tuyên bố buổi biểu diễn kết thúc.

Haiz, thằng nhóc Tải Nguyên này lại ôm không chịu buông tay, cái áo của tôi đã bị nước mắt của ẻm thấm ướt gần nửa.

Bao lớn rồi mà còn dính người như vậy, chúng tôi giải tán rồi ẻm phải làm sao đây? Tôi vò quả đầu xù lông của , trong lòng tràn ngập sự lo lắng của ba dành cho con trai.

*Fan nghịch bạn gái: fan muốn đè idol, suốt ngày gọi idol nam là vợ, bạn gái, con gái,...

*Trạm mẹ kế: trạm văn/ảnh nghịch bạn gái, photoshop thành nữ, viết fanfic đổi giới tính idol,...