Chương 10

Chương 10:

Ăn bữa tối xong lại nhớ tới chuyện cái mông của Bảy đồng tiền, ba người chúng tôi tê liệt ngã xuống sô pha xem TV, Châu Khải Nguyên hỏi: “Anh ngủ ở đâu?”

“Thật ngại quá mình tôi ngủ hai giường.” Tôi gạt cậu ta sang một bên: “Cục cưng, tôi đề nghị cậu ra thẳng sô pha ngủ.”

“Tôi làm nhóm trưởng làm lụng vất vả vì cái nhà này tận tám năm, thế mà cậu lại bắt tôi ra sô pha ngủ? Mẹ nó, cậu nôn cái miếng nấm xào thịt nãy tôi làm ra đây!” Bảy đồng tiền thẹn quá hóa giận, kiên quyết đòi ngủ giường: “Cậu ngủ chung với Tải Nguyên là được rồi không phải sao?”

“Azz đúng thiệt là kỳ lạ, cậu ở nhờ nhà tôi lại còn đuổi tôi ra khỏi ổ là sao? Mắc cái chi cậu được ngủ một giường, mà tôi với Tải Nguyên phải chen chúc trên một cái giường?” Đừng có uy hϊếp ai chứ, thật là, tôi còn chiêu đừng ở nhà tôi nữa đấy nhé.

Tải Nguyên cũng ôm Đại Long lại gần: “Đúng đó, nhóm tan rã rồi, làm gì có nhóm trưởng.” Ẻm nói xong lại chuyển sang tôi: “Nhưng mà tuổi tác anh ấy cũng hơi lớn rồi, cho anh ấy chỗ tốt xíu. Thôi thì hai ta đành ngủ chung vậy. Nếu anh thực sự không muốn… vậy, để em ngủ sô pha cũng được.”

Tả Tải Nguyên vẫn luôn thế, rõ ràng là muốn làm theo ý mình, lại phải đá chuyện sang người khác, rồi giả bộ thành “Em cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể đáp ứng.”, “Tuy em đáng thương nhưng em kiên cường lắm đấy nhé.” Không khác gì một đóa bạch liên bông. Nhưng cái tên này cứ bày ra cái dáng vẻ như thế, lần nào cũng quật cho đối phương tơi bời, làm người ta chỉ hận không thể dâng hết thảy cho ẻm.

“Anh có thể để em ngủ sô pha à? Đi rửa mặt, chúng ta ngủ phòng phía Tây.” Tôi xoa xoa con mèo vàng ngọc của ẻm: “Ai kêu anh Minh cưng chiều em.”

Cậu!

Hai chữ vui vẻ ngay tức khắc vẽ đầy trên mặt Tả Tải Nguyên, ném con mèo phi vào phòng tắm, Châu Khải Nguyên du dương trầm bổng “Ái chà chà” một tiếng, rồi đi lên lầu hai.

“Mua lần trước lúc mới chuyển đến, trong nhà chỉ có hai bộ chăn giường, không thì em đắp đi.” Tôi trải chăn ra, Tả Tải Nguyên ngồi yên ở mép giường ngoan ngoãn nhìn tôi.

Nhìn tôi… Nhìn tôi… Nhìn cái gì mà nhìn lại đây giúp tí đi! Mắt mà mở to thêm tí nữa tinh thần tôi sụp đổ mất!

“Không được, trời vẫn lạnh lắm, đắp chung đi anh.” Em ngẩng đầu nhìn tôi, cả người vừa vặn được cái bóng của tôi phủ xuống, mặt đã rửa sạch rồi, nước vẫn còn kịp đọng lại bên thái dương chưa khô. Tải Nguyên có đôi mắt như con nai nhỏ, đôi mắt tròn tròn, nhan sắc như tiên, người khác nhìn vào luôn là một vẻ ngây thơ vô tội đáng yêu. Thế cho nên dù ẻm đang nghiêm trang nói dối, mọi người vẫn tưởng ẻm đang nói thật.

Tải Nguyên chớp mắt mấy cái rồi chui vào trong chăn, tôi cũng vào nằm xuống, hai tên đàn ông không thể tránh khỏi có lúc chạm vào nhau. Có lẽ là do vừa rửa mặt xong, tay em rất lạnh, tôi vừa chạm vào đã run lên.

Đèn vừa tắt, mọi cảm giác của cơ thể đều trở nên mẫn cảm, tôi còn nghe được rõ ràng tiếng hít thở của Tải Nguyên, cảm nhận được cơ thể dần nhích vào dần ấm lên của ẻm.

“Anh Minh, anh nói xem, Châu Khải Nguyên và Lâm Cửu liệu có khi nào yêu nhau không?” Tải Nguyên hỏi.

“Nói không chừng, hai người bọn họ…” Tôi cân nhắc: “Lâm Cửu thực sự có thể để ý anh ta sao?”

“Bọn họ còn làm rồi! Azzz, em cũng không biết… Nếu như là anh, từng làm với một người rồi, liệu anh có thích người ấy không?”

“Sao anh biết? Dù sao anh cũng phải hẹn hò rồi mới lăn giường, em sẽ không có cái ý tưởng nguy hiểm gì đó chớ? Đừng có gây tai họa cho con gái nhà người ta.”

“Sao có thể thế được! Anh có lẽ sẽ không, anh trông không giống kiểu ở lâu ngày sinh tình lắm…” Ẻm than thở.

“Sao em biết anh không phải kiểu đó? Có bằng chứng hả?”

“Em đoán. Nếu Bảy đồng tiền và Lâm Cửu thực sự ở bên nhau, anh nghĩ thế nào? Anh cảm thấy hai bọn họ… có một chân có sao không?”

“Sao lại một chân hai chân gì ở đây? Bọn mình đã bên nhau tám năm rồi, nếu anh ta thích ai anh sẽ giúp. Cũng thời đại nào rồi, nam với nhau cũng có sao đâu.”

“Anh Minh, tư tưởng của anh thoáng thật, em ngưỡng mộ anh quá đi mất!”

“Cái tên nhãi thỏ con này! Ý gì vậy hả?” Tôi lần tối nhéo nhéo má ẻm, hình như tôi có cảm giác tâm tình ẻm hơi sa sút, không nên hỏi nữa.

“Anh Minh…”

“Ừm?”

“Ngủ đi, ngủ ngon nhé…” Tả Tải Nguyên quay lưng lại, không nói nữa.