Chương 11

Chương 11:

Không phải bọn tôi chưa từng ngủ cùng nhau, đều là một đám con trai, buổi trưa thường hay tụ cả trên giường ngủ. Tôi còn từng ngủ với một mình Tải Nguyên, ẻm tới phòng tôi nằm lướt video, muộn quá thì ngủ lại. Chất lượng giấc ngủ của tôi vô cùng tốt, nói chung cứ đặt đầu lên gối là ngủ, lúc tỉnh dậy thì cũng không còn ai nữa.

Nhưng hiếm khi nào như hôm nay, nằm trên giường mười phút rồi mà vẫn chưa ngủ được. Tôi nghĩ chắc là do dậy muộn quá, mười hai giờ trưa mới rời giường, cơm nước xong lại lên ngủ trưa, thành ra đến tối rất có tinh thần. Còn về chuyện đêm nay với mọi đêm khác có gì khác nhau, hẳn là do đêm nay được ngủ ở nhà mình. Hồi trước toàn ngủ trong ký túc xá, không thì là khách sạn, ngủ với ai mà chả thế, chắc là do được ngủ trong chính phòng mình nên mới vậy.

Tôi và Tải Nguyên không còn là thành viên cùng nhóm nữa rồi, trong thời gian ngắn ngủi cũng chưa thích ứng nổi, chỉ thấy giữa hai người chúng tôi có gì đó là lạ. Ẻm không còn là một đứa bé mười mấy tuổi, tôi cũng không cần gánh cái gọi là trách nhiệm chăm sóc nữa, như thể mọi ràng buộc đều đứt gánh giữa đường vậy.

Nhưng chúng tôi cũng là bạn bè tám năm, cũng giống như đã từng ở bên nhau trước đây thôi.

Đang nghĩ ngợi, Tải Nguyên xoay người lại, đối mặt với tôi.

Năm ẻm 13 tuổi, ba mẹ ẻm ly hôn, mẹ là người Trung Quốc nên dẫn ẻm về nước, rất nhanh sau đó mẹ ẻm lại kết hôn cùng một người khác có cả con riêng nữa, thành ra ẻm lại có thêm một người anh trai. Tôi cũng không rõ lắm quan hệ giữa ẻm và anh trai thế nào, nhưng chắc chắn là không thân thiết mấy, nếu không thì cũng chẳng phải tới tận chỗ tôi làm gì.

Hồi tôi mới gặp Tải Nguyên, ẻm mới đang làm thực tập sinh được năm tháng, ngây ngô hay xấu hổ, cũng không thấy yêu đương bao giờ, cả người mang dáng vẻ đáng thương thiếu tình cảm. Đàn ông mà, dù gì che chở cũng là bản năng, nếu Tải Nguyên không có việc gì làm, tôi nuôi ẻm cả đời cũng được. Tôi coi ẻm như đứa em trai, cho ẻm tiền tiêu vặt mỗi tháng, dù sao thì tôi cũng có tiền.

Lại qua mười phút, cuối cùng tôi cũng mơ mơ màng màng buồn ngủ. Lại lờ mờ có cảm giác Tải Nguyên nhích lại gần, động tác khẽ đến mức tôi có cảm giác như không phải. Chỉ trong giây lát, ẻm đặt tay lên tay tôi.

Bàn tay ấy ướt đẫm mồ hôi, điều chỉnh vị trí lại vài lần, cuối cùng mới khẽ đặt hẳn vào.

Thật sự là thiếu thốn tình cảm, tôi nghĩ thế rồi tiến vào mộng đẹp.

Trong mơ đột nhiên tôi lại thấy một ký ức rất lâu rồi, vài năm trước Tải Nguyên từng viết cho tôi một bức thư, rồi nhét vào dưới gối tôi, tôi mở ra thì thấy toàn là tiếng Hàn, cái này đọc sao hiểu? Trong mơ, chữ trên thư bỗng dưng biến thành mì tôm, tôi liền thả vào nồi. Kết quả là, không để ý thời gian, nồi sôi sùng sục, mì cũng nở hết ra rồi. Tôi đổ mì vào trong bát, cho Diệp Triết nếm thử, Diệp Triết ăn được một miếng thì không chịu ăn nữa, bảo anh nấu thì tự ăn đi, đừng đưa cho người khác.

Tôi cầm bát mì hết sức khó xử, không thể hạ khẩu được, Tải Nguyên lại đột nhiên xuất hiện. Tôi liền nói với ẻm mì ngon lắm, cảm ơn ẻm. Ẻm rất vui vẻ, đôi mắt lâng lâng, bay qua ôm lấy tôi. Tôi nói tiếp, nhưng mà hơi cay xíu. Tải Nguyên tức giận, ẻm nói bát mì này đâu có cho cay, sau đó đổ mì vào trong thùng rác rồi bật khóc chạy đi.

Tôi ù ù cạc cạc, tỉnh lại liền quên sạch.

Hiếm khi tôi dậy sớm hơn Tải Nguyên, có thể thấy dáng vẻ ẻm lúc đang ngủ. Quả nhiên, ẻm dựa vào tôi rất sát, ôm chặt lấy một cánh tay tôi như hận không thể chui thẳng vào lòng tôi, được thưởng thức mỹ mạo của ẻm gần thế này, mới sáng sớm, tôi cương rồi.

Tôi sờ soạng em bảo bối của mình, định giải quyết một lát trên giường. Kết quả tôi vừa mới động vào một chút, Tải Nguyên đã tỉnh, trông vẫn còn mơ màng.

Tôi, sau đó ẻm dụi dụi đầu vào trong l*иg ngực tôi.

Tóc ẻm rối nên hơi ngứa, tôi liền đẩy ẻm ra.

“Đi mà…” Ẻm dùng tiếng Hàn làu bàu, thanh âm mềm mại như đang làm nũng. Đột nhiên, ẻm mở to hai mắt nhìn tôi, sau đó nhanh chóng bỏ tay ra lùi lại nửa mét.

“Á không phải em cố ý, có làm tê tay anh không? Em nhầm anh thành con gấu bông, anh biết con gấu đó mà.”

Tả Tải Nguyên hốt hoảng giải thích khiến tôi dở khóc dở cười.

“Mới tám giờ.” Tôi nhìn điện thoại: “Ngủ thêm lát đi, anh vẫn buồn ngủ.”

“Dạ? Vâng, em xin lỗi…” Ẻm lại quay người lại, chỉ cho tôi cái bóng lưng.