Chương 12

Chương 12:

“Dậy đi, chín giờ rồi vẫn còn ngủ, tối qua có làm gì không đấy ?” Giấc ngủ lại đẹp đẽ còn chưa được bao lâu, chợt nghe thấy tiếng gào của Châu Khải Nguyên trong phòng bếp: “Đại Long cũng không ngủ khỏe như mấy cậu đâu.”

Tả Tải Nguyên từ từ chui từ trong lòng tôi ra, quỳ gối trên giường rồi lại nằm sấp xuống, trông ẻm rời giường rất hay ho, mắt còn chưa mở, nhoài người lên, vươn vai qua đầu. Sau đó lại từ từ nhấc người dậy. Cả quá trình trong giống hệt lúc con Đại Long duỗi mình, vui nhất là có vài lần tôi gọi ẻm dậy, ẻm “ừm” một cái rồi ngồi dậy, kết quả năm phút sau tôi quay lại, ẻm vẫn còn duy trì cái tư thế cúi đầu ấy, vẫn đang ngủ.

Ừm, cũng y thế này.

Tôi đột nhiên nhào vô lắc lắc eo ẻm, quả nhiên Tải Nguyên hừ một cái rồi ngã bịch xuống giường.

“Nguyên, dậy ăn cơm.” Tôi vỗ vỗ mặt ẻm, mặc đồ ngủ rồi xuống nhà trước, Bảy đồng tiền đã làm xong bữa sáng, sữa nóng và sandwich. Cậu ta rất thích mân mê mấy cái này, còn nói cậu làm cơm là vì sinh tồn, còn tôi đây là đang hưởng thụ cuộc sống. Ba sở thích lớn của cậu chàng trưởng nhóm ngầu lòi này bao gồm, nấu cơm, dọn dẹp, lên trạm văn mẹ kế, đúng là lạ kỳ.

“Cậu nói xem ngày nào cũng mới buổi sáng cậu đã làm mấy thứ này, ra ngoài mua còn hơn, lại còn có thể ngủ thêm một lát." Tôi vừa ăn vừa nói, lại lên mặc chơi cái áo sọc dài với quần đùi rồi nhoài người ra lấy ly sữa.

“Tôi làm chắc chắn là đảm bảo vệ sinh hơn bên ngoài!” Châu Khải Nguyên nói.

“Đúng rồi… anh muốn ăn gì cứ để anh ấy làm.” Tải Nguyên vừa bóc trứng vừa nói: “Đưa em, em bóc cho.”

Tôi đưa trứng qua, nói: “Tôi muốn ăn bánh quẩy với gan xào, được không? Biết nấu không?”

“Lắm món thế cậu không sợ nghẹn chết hả? Ăn thì ăn không ăn thì cút.” Châu Khải Nguyên vỗ vỗ tay Tải Nguyên: “Em đừng có giúp cậu ta, để tự cậu ta bóc, có què đâu.”

Tải Nguyên cười trừ rồi đưa quả trứng đã bóc được một nửa cho tôi, rồi bê đĩa ăn tới trước bàn phòng khách bật TV. Tôi bóc nốt đống vỏ còn lại, ăn hai miếng là xong, nói: “Xin phiền vị bằng hữu này dọn chỗ, bây giờ cậu đang ở nhà ai hả? Phòng phía đông tầng hai còn trống, nhanh lên đó tự dọn dẹp đi ha.”

“Làm gì có giường!”

“Có, giường sô pha đó, dính tí bụi thôi, cậu lên đó lau dọn rồi chiều ra ngoài mua bộ chăn gối là được.” Tôi nói rồi nắm lấy cái móng vuốt đang thò lên bàn của con Đại Long, ngồi xuống cạnh Tải Nguyên: “Đại Long, xem TV!”

Đại Long không hiểu chỉ kêu meo meo hai tiếng, trèo ra khỏi lòng tôi, rồi nhảy lên người Tải Nguyên, cọ cọ ẻm.

Tôi: ?? Cái con mèo này bị sao vậy trời? Không biết ai mới là kim chủ à?

Tải Nguyên cười nắm lấy móng vuốt mèo đang chìa sang tôi: “Anh Minh, xem TV!”

Trên TV đang phát lại một bộ phim cũ từ mấy năm trước, vô cùng hot, Diệp Triết diễn vai nam ba trong đó, nội dung trong phim đúng lúc đang đến đoạn Diệp Triết đóng, chúng tôi ngồi trên sô pha cùng hoài niệm tuổi trẻ tươi đẹp ấy.

Nữ chính gặp mưa, Diệp Triết lấy áo khoác của mình che cho cô, hạt mưa lạnh lẽo quất lên người, cực kỳ đau thương nói: “Văn Văn, cậu thực sự không cảm nhận được lòng tôi dành cho cậu sao? Trước giờ tôi vẫn…”

“Xin lỗi! Thực sự tôi chưa từng nghĩ tới! Tôi vẫn cứ tưởng chúng ta là anh em, tôi chưa từng nghĩ tới chuyện đó…”

“Vậy cậu đối tốt với tôi… tất cả đều là giả sao? Tất cả đều là ảo tưởng của một mình tôi đúng không? Tôi không hiểu, tại sao cậu không thích tôi mà lại phải mập mờ với tôi như thế! Chúng ta quen nhau từ nhỏ, chúng ta…”

“Chúng ta là bạn bè, không phải nên thế sao?” Nữ chính cởi trả lại áo khoác cho cậu: “Có thể là do tôi quá ưu tú, thật ngại quá người anh em này, tôi chưa từng mập mờ với cậu. Tạm biệt, tôi về đây.”

Châu Khải Nguyên cười ra tiếng lợn: “Tại sao cậu không thích tôi mà phải mập mờ với tôi như thế! Mẹ nó Diệp Triết bị đần à?”

"Tôi thấy nữ chính chắc có vấn đề, Diệp Triết tốt với cổ như thế mà còn không biết là cậu ấy thích cổ hả?” Tôi nói tiếp: “Giả bộ mù à?”

“Đời này còn lắm kẻ mù lắm.” Tả Tải Nguyên bổ sung: “Lại còn không biết là mù thật hay mù giả.”