Chương 14

Chương 14:

Ghi hình chương trình xong chúng tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng Tải Nguyên thì không vui lắm: “Sao em lại không biết…”

“Lần này cậu cũng nhanh quá đấy, may mà vẫn kịp, không lòi cái đuôi ra.” Lý Bạch Lộ nói: “Đừng có nói cậu đeo đẹp nữa, tôi đeo trông quê chết đi được.”

Diệp Triết bảo: “Đấy là do cậu quê mùa.”

Châu Khải Nguyên nói: “Đúng rồi, tôi đeo cũng đẹp lắm, em Tiểu Vân đeo trông còn đẹp hơn.”

Sau khi về nhà Tải Nguyên vẫn rất không vui, buổi tối còn gõ cửa phòng tôi trả lại khăn: “Em không cần nữa.”

Tôi hỏi sao thế, sao không đeo như mọi người?

Ẻm hồi lâu không nói gì, tôi quay đầu lại thấy mắt ẻm đã nghẹn đỏ lên rồi.

“Có chuyện gì vậy? Có cái khăn quàng cổ thôi sao em lại khóc?” Tôi kéo ẻm ngồi xuống bên cạnh: “Là anh sai rồi được không? Lần sau có chuyện gì anh sẽ nói với em trước, ngày mai anh mua cho em một cái khác nhé?” Tôi cho là do ẻm không được biết gì cả nên mới buồn.

“Không phải, em chỉ hơi giận thôi… Anh, anh không thể cẩn thận một chút sao? Đây cũng không phải lần đầu bị lộ nữa, anh không sợ bị ảnh hưởng sao? Anh không nhớ lần trước yêu đương với Hàn Tụ rồi bị bôi đen thảm đến mức nào à?” Gương mặt Tả Tải Nguyên vì kích động mà đỏ bừng.

“Anh không sao cả, dù sao thì nhóm mình cũng không nổi lắm…”

“Anh cũng phải cân nhắc đến những nhóm khác nữa, chúng ta thì sao chứ? Nhưng em thì có đó!” Giọng em cao lên: “Vì anh mà phải che che giấu giấu, còn bị tổn thất nữa. Còn cả đàn em Tiểu Vân nữa, lúc anh tiếp xúc với em ấy có từng nghĩ em ấy sẽ vì anh mà mất cả tương lai không?”

“Tả Tải Nguyên, em làm sao vậy?” Tôi chăm chú nhìn em: “Chú ý cảm xúc của mình.”

Tả Tải Nguyên nghe câu đó xong như thể bị rút hết sức lực, suy sụp ngồi bệt xuống, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Xin lỗi anh Minh, em hơi kích động… Nhưng, anh có thể tạm thời đừng yêu đương nữa được không? Ít nhất, ít nhất chờ nhóm tụi mình tan rã đã…” Giọng ẻm run lên, như thể tôi đang ức hϊếp ẻm.

“Thật sự xin lỗi anh… Em rất ích kỷ, tự nhiên lại đi đưa ra yêu cầu này…” Em dùng tiếng Hàn nhận lỗi, ngữ điệu mềm mại mang theo giọng mũi: “Khăn quàng cổ đẹp lắm em rất thích… Thế nhưng em không muốn đeo cùng Tiểu Vân, nên mới trả lại anh, em về đây…”

Em ấy đứng dậy định đi, lại bị tôi kéo lại. Tôi nhìn em quay đầu, quả nhiên đôi mắt đã đẫm nước mờ mịt, mũi cũng đỏ cả lên.

Tôi nắm lấy tay em ấy, trên tay vẫn còn dán băng cá nhân, là do đi tham gia chương trình thực tế: “Anh mới là người nên nói xin lỗi, đừng khóc, cũng đừng giận nữa được không em?” Tôi đưa tay lau nước mắt trên gương mặt em đi, tay vừa chạm vào mặt em, em như thể bị bỏng, nước mắt lại càng tuôn nhiều hơn.

“Sau này em sẽ không nhạy cảm thế này nữa, cũng sẽ không đem phiền toái đến cho anh nữa.” Tải Nguyên vẫn nói bằng tiếng Hàn, “Anh Minh, anh đừng ghét em, em không giận nữa.”

Tôi cuối cùng cũng rõ cái vẻ mặt tức giận mà chỉ biết nghẹn lại của em ấy, Tả Tải Nguyên chưa bao giờ tức giận với tôi, ẻm chỉ luôn tự giận mình. Em ấy luôn giận bản thân quá nhạy cảm, quá yếu ớt, tuyệt nhiên không bao giờ trách tôi.

Buổi tối ngày hôm đó tôi cũng dùng tiếng Hàn dỗ ẻm: “Sao anh lại ghét em được? Tải Nguyên là em bé ngoan được cả công ty cưng nhất mà.”

Lần này ẻm không hỏi là có thật hay không nữa, chỉ nặng nề mà gật đầu, thuận theo mà nở nụ cười lấy lòng tôi.

Hai năm sau đó tôi không yêu đương gì nữa.