Chương 15

Chương 15:

Tả Tải Nguyên ôm chăn và vài thứ khác từ trong phòng tôi ra, chuyển tới phòng tầng hai bên kia, Châu Khải Nguyên cũng đã dọn xong cái sô pha để ngủ của cậu ta.

Cách vách.

“Anh Minh, bồn tắm to thế này em có thể dùng không?” Giọng ẻm truyền ra từ trong phòng tắm, tôi thò đầu vào, đúng lúc nhìn thấy tấm lưng trần đã cởi sạch đồ của ẻm. Tả Tải Nguyên quay đầu hoảng sợ, muốn cầm quần áo lên che nhưng lại thấy không đúng lắm: “Sao anh lại vào đây?”

“Anh cũng muốn ngâm người, hay cùng tắm đi, bồn tắm nhà anh to lắm." Tôi nhìn không dời mắt cái l*иg ngực trắng nõn của ẻm, không biết có bị ẻm phát hiện không nữa: “Mẹ nó, em trắng thật đấy!”

“Hai chúng ta cùng ngâm bồn cũng không hay lắm ha...” Tả Tải Nguyên còn do dự muốn từ chối, tôi đã kịp ra ngoài lấy Coca: “Có gì không hay? Vừa khéo mà, uống Coca không, hay để Bảy đồng tiền lấy ít hoa quả lên ngâm chung luôn?”

“Anh không ngâm, đang xem TV mà.” Châu Khải Nguyên ngồi trong phòng khách đáp lại.

“Ok, đằng nào cũng không nhét vừa cậu nữa.” Tôi nhanh chóng cởi sạch sẽ, vừa đóng cửa lại liền xả nước nóng ra. Tuy rằng mấy ngày nay có hơi lười biếng, nhưng tổng thể dáng người vẫn khá được, anh đây còn có cơ bụng tám múi, mà chỗ đó cũng không nhỏ. Tôi bỗng thấy mình cố ý khoe khoang có hơi đần, chẳng khác gì con công đang xòe đuôi.

“Đẹp trai thế này không biết con gái nhà ai được lợi.” Tôi thưởng thức vẻ đẹp tiềm ẩn của mình trong gương, Tải Nguyên đã kịp ngồi vào trong bồn tắm.

Tuy nói bồn tắm khá lớn, nhưng dù sao cũng là hai đứa con trai nên có hơi chật, chân hai chúng tôi bất đắc dĩ đành dính vào một chỗ. Tải Nguyên phát triển nhanh thật, hồi mới tới cũng chỉ mới cao tới bả vai tôi, mà bây giờ còn cao hơn cả Châu Khải Nguyên, chắc tầm 1m8.

Hai bọn tôi lúng ta lúng túng im lặng một lúc, Tải Nguyên đành mở miệng trước: “Cảm ơn anh cho em ở lại đây, đợi đến lúc trang hoàng nhà xong, em không phiền đến anh nữa.”

“Anh em với nhau nói phiền cái gì chứ? Em thích thì đến ở, anh cũng vui. Đến đây, uống Coca.” Lon Coca mở “cạch” một tiếng, như chiếc công tắc điều hòa bầu không khí, không biết nói gì thì uống Coca là được.

Tôi lấy lon Coca lạnh áp vào mặt ẻm, Tả Tải Nguyên cười, lộ ra hai cái lúm đồng tiền vô cùng đáng yêu, lại cắn cắn môi dưới lộ ra cái răng thỏ.

Tôi đột nhiên rất không đúng lúc mà nhớ tới một đoạn từng đọc trên trạm văn mẹ kế: “Ba không ở nhà, mẹ và tôi cùng nhau đi tắm, chúng tôi ngồi trong bồn, mẹ cười rất ngọt ngào, chuyện gì xảy ra nữa thì tôi không biết…”

Cái này không phải giống hệt hoàn cảnh bây giờ của chúng tôi sao? Có đôi khi, lời fan nói là thật, là thật…

“Hôm nay em với Bảy đồng tiền ra ngoài mua đồ ăn, dì bán đồ buồn cười lắm, không những bảo Bảy đồng tiền trông giống diễn viên, còn hỏi anh ấy có phải từng diễn bộ “Thời gian khói lửa” không. Nhưng bộ đó là Diệp Triết diễn mà hahaha…” Tải Nguyên còn cố vẽ chuyện ra nói, tôi không rảnh quan tâm, vì thằng em của tôi đang có xu hướng hưng phấn lên.

Ẻm cũng cảm giác được, thanh âm líu lo bỗng ngưng bặt, mặt đỏ lên cúi đầu.

Rõ ràng tôi là kẻ đưa ra kiến nghị tắm chung trước, mà giờ lại khổ vô cùng. Tôi có cảm giác mình không khác gì tên lưu manh chưa từng được ăn thịt, không biết nghĩ gì mà lại phấn khích chào cờ.

“Anh Minh… không thì, để, để em giúp anh…” Tải Nguyên bắt đầu nói lắp, đúng là làm khó một em bé ngây thơ tám năm chưa từng yêu đương phải nói ra loại chuyện này. Nhưng nếu đã là bạn bè, tôi đây từ chối cũng không hay lắm ha!

Tôi lại bật vòi hoa sen lên, tiếng nước ào ào át đi tiếng TV ngoài kia của Châu Khải Nguyên. Tải Nguyên vẫn còn đang sững sờ, tôi đã kịp nắm lấy tay ẻm rồi ấn xuống dưới. Ẻm căng thẳng lại gần, tôi liền tựa đầu lên bả vai ẻm thì thầm:

“Nên cảm ơn em nhỉ, bạn học Tải Nguyên.”