Chương 16

Chương 16:

Chúng tôi tựa vào nhau quá gần, da thịt kề sát. Cả người Tải Nguyên áp sát vào lòng tôi, không thấy được mặt, mái tóc ướt đẫm cọ vào người tôi hơi nhột.

“Cái đó, em, em sẽ... được chứ?” Giọng ẻm rất khẽ, tựa như sợ bị Châu Khải Nguyên nghe thấy. Tay ẻm thon dài, cầm lấy thứ phía dưới tôi khiến tiếng nước ào ào sượt qua. Làn nước ấm trong bồn khẽ mơn man đôi bàn tay ấy, cũng mơn man muốn lấy cả mạng của tôi.

Nói thật lòng, kỹ thuật của ẻm vẫn chưa tốt lắm, vừa nhìn là biết không có kinh nghiệm. Nhưng không biết tại sao, vẫn mang lại một cảm giác hưng phấn khó tả. Có lẽ là do bình thường toàn là tự mình ngâm bồn tự mình làm, hôm nay lại được một cô vợ nhỏ làm cho, tuy tay nghề vẫn chưa được thành thục, nhưng quan trọng là cảm giác rất mới mẻ.

“Không sao hết, được mà.” Tôi chìa tay ấn nút xả nước, để dòng nước trôi đi: “Nếu em quá thuần thục, anh sẽ đánh em đó.”

Tải Nguyên rầu rĩ cười một tiếng, chui ra khỏi lòng tôi hỏi: “Anh và bạn gái ở cùng nhau sẽ làm gì? Dạy em đi.” Trong phòng tắm toàn là hơi nước, khiến hết thảy đều trở nên mờ mịt. Bất kể là đường nét nhu hòa của gương mặt hay bờ môi xinh đẹp, qua đôi mắt tôi đều như được phản chiếu qua lăng kính. Tôi không thể kiềm chế nổi mà dâng lên kí©h thí©ɧ, không hề biết nặng nhẹ là gì với ẻm.

“Em muốn học...” Tôi ôm vòng qua thắt lưng của ẻm, ẻm thuận theo mà ập vào người tôi: “Học rồi làm cho người khác?” Tải Nguyên lắc đầu, đồ phía dưới của chúng tôi cọ xát vào nhau, không lâu sau ẻm như bị đánh tơi bời mà nộp vũ khí đầu hàng, nước mắt lưng tròng nhìn tôi.

“Không phải em muốn giúp anh à? Cuối cùng lại thành em đã xong rồi, còn anh thì sao?” Tôi hỏi Tải Nguyên, Tải Nguyên liền ngượng ngùng mà nhỏ giọng nói: “Em sai rồi.” Ẻm cúi người rồi quỳ xuống trước mặt tôi, không gian trong bồn tắm quá chật chội, mà gương mặt đẹp đẽ kia của ẻm lại cách huynh đệ của tôi quá gần, tôi chỉ cần hơi đưa qua là có thể chọc vào mặt ẻm rồi. Ẻm giương đôi mi long lanh nước, dùng ánh mắt cầu khẩn mà nhìn tôi, lại còn cắn cắn môi dưới.

Tôi đột nhiên nhớ tới một fan trên trạm văn mẹ kế từng hình dung ẻm: “Ánh mắt của Nguyên bảo bối quá mềm mại, tưởng chừng như tiên giáng trần, lại quyến rũ như muốn được người khác chơi.” Gương mặt của Tải Nguyên thực sự đẹp quá mức, đôi mắt đen to tròn như hơi cụp xuống, fan nói như đôi mắt của một chú cún con, trong veo lại vô tội. Tôi cảm thấy cũng có lý, ẻm không nói gì chỉ cần nhìn tôi như vậy, tôi đã muốn đáp ứng hết mọi yêu cầu của ẻm.

Ẻm vươn đầu lưỡi, thăm dò thử liếʍ một chút, sau đó lại nuốt nước bọt liếʍ cậu nhỏ của tôi như con Đại Long vẫn hay liếʍ láp bộ lông. Ẻm trộm quan sát vẻ mặt của tôi, vẻ mặt nghe lời lấy lòng, cuối cùng nuốt cả vào trong khoang miệng.

Tôi giữ lấy đầu ẻm, chỉ cảm thấy mình như đang tiến vào một nơi vô cùng ấm áp, cả người đều vô cùng hưng phấn.

Vẻ mặt Tải Nguyên vô cùng chuyên tâm, ẻm hình như còn muốn nuốt sâu xuống nữa, đôi mắt trừ mấy giọt lệ kia ra, thực sự càng chòng ghẹo người ta thương yêu.

Trời đất chứng giám, tôi không có hứng thú với đàn ông, cũng chưa từng làm bao giờ. Thế nhưng ở trước mặt ẻm, tôi lại hưng phấn y một tên mới choai choai, thế là không được.

Thế nhưng... nghĩ lại một chút, vị thần sắc đẹp trong mắt của fans, một em trai ngây thơ non nớt trong con mắt của mọi người, đằng sau lại ngấm ngầm phủ phục dưới thân tôi, còn bày ra vẻ mặt dâʍ đãиɠ ấy. Châu Khải Nguyên vẫn còn đang xem TV ở bên ngoài, đứa con trai bảo bối của cậu ta chỉ cách một bức tường lại đang khẩu giao cho tôi, hahaha...

Tôi nhịn không nổi mà nắm lấy tóc ẻm, tự mình đâm vào. Nước mắt Tải Nguyên lấp lánh, cái miệng nhỏ bị tôi làm tới đỏ au, cả người cũng theo từng động tác của tôi mà lúc ẩn lúc hiện. Lưng ẻm giống như một tảng bạch ngọc, eo cũng rất nhỏ, dòng nước nóng từ vòi chảy xuống, vô cùng da^ʍ mỹ.

“Tải Nguyên, trước mặt mấy anh trai khác em cũng dâʍ đãиɠ thế này sao?” Tôi vỗ xuống mông ẻm, ẻm mơ hồ không rõ mà nức nở vài tiếng: “Thế thì không ổn, phải dạy dỗ đàng hoàng lại mới được.”

Đợi đến lúc tôi tỉnh táo lại không biết có nhận ra mình đang dạy hư một đứa trẻ không, nhưng đàn ông dù sao cũng là loài động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, lúc đó tôi chỉ nghĩ ẻm có thể, em ấy được mà.

“Sao em lại nuốt vào? Không bẩn sao?” Tôi nhíu mày lau mặt cho ẻm: “Cái thứ đồ chơi này vào bụng bị tiêu chảy thì phải làm sao?”

“Không sao.” Tải Nguyên ngây thơ cười cười, lại gần nhỏ giọng nói: “Anh, đêm nay là bí mật nhé, đừng nói với ai.”

“Nói nhảm, anh còn bắc loa thông cáo thiên hạ được hay sao? Đừng có làm thế với anh nữa, có ngày anh làm em thật khóc cũng không kịp đâu.” Hiển nhiên mấy lời cảnh cáo của tôi với ẻm chỉ là gió thoảng bên tai, lau sạch bộ đồ ngủ, ẻm lạch cạch ra ngoài.

Ngoài cửa còn nghe thấy Châu Khải Nguyên hỏi ẻm: “Sao mặt đỏ thế?”

“Ngâm lâu quá, đầu em hơi choáng.” Ẻm trả lời.