Chương 17

Đêm nay lại mất ngủ nữa, từ lúc Tả Tải Nguyên dọn vào chất lượng giấc ngủ của tôi sụt giảm nghiêm trọng, cứ nằm trên giường suy nghĩ lung tung. Cũng không phải là không ngủ được, chỉ là ngủ rồi lại nằm mơ thấy mấy chuyện vụn vặt liên quan tới Tả Tải Nguyên. Tôi cũng bắt đầu nghi ngờ mình là biếи ŧɦái luôn rồi.

Suốt ngày nằm mơ có ý đồ da^ʍ ô em trai. Trong mơ ẻm mặc đồ ngủ, nút mở một hàng để lộ làn da trắng mướt trên ngực, bò từ cuối giường đến trước mặt tôi làm nũng. Ẻm giống như yêu tinh, trốn trong mộng, muốn bắt cũng bắt không được, làm tim tôi ngứa ngáy không yên.

Lúc ăn cơm tôi cười haha kể, dạo này cứ nằm mơ thấy Tải Nguyên quyến rũ tôi, tôi cũng phối hợp với ẻm. Châu Khải Nguyên nghe mà muốn rớt hai tròng mắt ra ngoài, kêu tôi mau thức tỉnh mình đi.

Tả Tải Nguyên vừa nghe còn lập tức cởi nút áo, còn hào hùng nói là tối nay sẽ bò lên giường tôi.

Kết quả là tôi lại một đêm không ngủ, mẹ nó, thằng nhóc lừa đảo đó có đến đâu.

Hôm nay còn kinh hơn, mộng biến thành hiện thực, ẻm trực tiếp bò vào bồn tắm rồi, thậm chí còn…

Tôi nằm trên giường, muộn màng cảm nhận hơi nóng trên mặt, tôi đã nói gì vậy trời! Ẻm không nghĩ tôi là biếи ŧɦái đâu ha? Nhưng mà là ẻm tìm tôi trước, tôi đâu có ép uổng gì, là ẻm tự dâng lên mà…

Xong đời rồi, càng nghĩ tôi càng thấy mình giống một tên đàn ông cặn bã đang chối bỏ trách nhiệm. Oan chết tôi rồi. Gần mực thì đen mà, sau này không nói chuyện với Lý Bạch Lộ nữa. Cái tên này trong đầu toàn mấy thứ bậy bạ còn biện minh là nghệ thuật nữa chứ. Làm ô nhiễm cả tâm hồn trong sạch thuần khiết của tôi.

Có lần Lý Bạch Lộ nói với tôi: "Tải Nguyên nó thích ông đó!" Cậu ta chắc như đinh đóng cột nói: "Nhóc đó mua một ký dâu tây cho tôi hai trái, còn ông, cho ông nửa ký, còn ngắt sẵn cuống!"

"Vậy chắc là do ông ăn ở rồi, ai mà không thích tôi, Diệp Triết cũng mê tôi như điếu đổ."

Lúc đó tôi đang ôm dĩa dâu tây, giải quyết từng trái một. Dâu tây vừa đỏ vừa to, mọng nước lại ngọt, cắn một cái là hương vị tràn trong vòm họng, đâu đâu cũng ngọt ngào.

Diệp Triết ở bên cạnh nhảy vào: "Ai thích ông, cút giùm đi, Tải Nguyên với em đều là người Hàn Quốc, nên thân với em nhất mới đúng."

"Cũng hết cách rồi, anh đây cũng nói ẻm phải đối đãi công bằng, nhưng người ta thích anh nhất thì biết làm sao?"

Tôi nhanh chóng giải quyết hết dâu tây, cảm giác mình như yêu phi được độc sủng trong hậu cung, còn hai tên này là phi tần thất sủng trong lãnh cung đang ghen ăn tức ở.

"Anh quên Tải Nguyên viết thư cho anh hả, ẻm…" Diệp Triết tự nhiên nghiêm túc hẳn: "Anh nhớ tốt với ẻm chút… À không, đừng tốt với ẻm quá."

"Gì đây? Tải Nguyên còn viết thư cho Triệu Minh Đạt á? À, cái lần hồi năm ngoái, không phải ai cũng có phần sao?" Lý Bạch Lộ xông qua vồ lấy Diệp Triết: "Khai mau, tốt không tốt cái gì, sao mà tự nói tự mâu thuẫn thế hả?"

"Ông nói từ phức tạp quá làm sao nó nghe hiểu? Còn nữa, anh đối xử không tốt với Tải Nguyên lúc nào?"

Tôi thề luôn là trong nhóm tôi chiều ẻm nhất rồi, anh trai mười tốt tôi nhất định đứng vững TOP 3.

"Bớt xàm, tự ông anh tính toán đi. Ẻm thật lòng… xem anh là bạn bè!" Diệp Triết dọn hết cuống dâu tây trên bàn lượn đi, còn cảnh cáo Lý Bạch Lộ. "Anh cũng đừng có đoán mò lung tung, chuyện riêng của người ta, thư cũng không phải cho anh."

Tả Tải Nguyên từng viết thư cho tôi thật, lúc sang năm mới, ẻm tự nhiên nhét thư dưới gối tôi bị tôi bắt được. Mặt ẻm lúc đó trắng bệch, quay người chạy mất, rồi sau đó điềm tĩnh lại nói qua năm mới viết cho mỗi anh trai một lá thư. Tôi mới mở ra là hoa mắt, toàn là tiếng Hàn.

Thật ra tiếng Hàn của tôi cũng ổn, dù sao cũng là Trung Hàn debut. Nhưng mà phần lớn thời gian đều dùng tiếng Trung, tiếng Hàn tôi nói được chút ít nhưng không biết viết! Thằng nhóc này viết cả một bức thư tôi đọc không hiểu được mấy chữ. Tôi đây còn có thể làm gì nữa, đành kéo Diệp Triết làm phiên dịch cho nhanh.

Diệp Triết: … Ẻm viết cho anh đó lôi em ra làm gì.

Tôi: Anh mày đọc không hiểu! Mau dịch đi.

Diệp Triết im luôn không nói một lời.