Chương 18

Chương 18

Năm phút sau Diệp Triết mới rep tôi, tóm gọn ý chính dịch thành: Lại một năm nữa trôi qua, cảm ơn sự chăm sóc của anh, hi vọng em có thể nhanh chóng trưởng thành. Từa tựa vậy.

Tôi: Thật tình, có chút chuyện cũng phải viết thư, ẻm viết cho nhóc gì đấy?

Diệp Triết: Không nói anh biết, đây là chuyện riêng của người ta, anh cũng đừng đưa cho người khác coi, Tải Nguyên sẽ giận đó.

Tôi: Được rồi biết rồi, đúng là con nít mà.

Diệp Triết: …

Tôi: Câu cuối là ý gì, còn câu cuối là sao đấy. Anh hiểu được một nửa. "Em rất thích dâu tây", "hôn", "môi" là ý gì?

Lại đợi Diệp Triết thêm năm phút.

Diệp Triết: Là một câu ngạn ngữ Hàn Quốc, hôn dâu tây, ý là muốn chia sẻ niềm vui giống như dâu tây với anh.

Tôi: Hóa ra là vậy!

Diệp Triết: Được rồi, anh nhớ đừng nói cho người khác biết đó, như vậy không được đâu.

Tôi không hiểu như nào nhưng vẫn bảo đảm ba lần nó mới ngừng nói. Nhưng câu ngạn ngữ về dâu tây hơi bị dễ thương, tôi liền chép lên lịch để bàn, sau này tổ chức fan meeting ghi cho fans.

Tả Tải Nguyên đưa thư xong là né tôi hai ngày. Tôi thấy kỳ lạ quá, chặn ẻm lại trong toilet chất vấn: "Làm gì đấy, sao trốn anh?"

"Em nào có…" Ẻm rụt vai tròn mắt nhìn tôi, giống như một bé cú mèo bị giật mình, cố làm giảm sự tồn tại của mình.

Tôi trở tay khóa cửa: "Nói xàm, nghĩ anh ngu hả? Lúc ăn cơm cứ rúc bên cạnh Lý Bạch Lộ, anh có thể ăn thịt em à?"

Tả Tải Nguyên chột dạ đảo mắt, cắn môi định giải thích, cũng không biết tại sao mặt bắt đầu đỏ rần. "Anh đọc bức thư đó chưa?" Ẻm hỏi.

"Đọc rồi, thế em trốn cái gì, ngại hả?"

"Vâng, em viết vậy hơi đường đột, sợ anh ghét em…" Mặt ẻm càng đỏ, tay bấu trên quần áo.

Tôi vỗ vai ẻm: "Sao lại ghét em? Ba cái chuyện này còn viết thư, muốn nói gì sau này cứ nói thẳng."

Ẻm bị tôi kéo ra ngoài, nhỏ nhẹ hỏi: "Vậy anh có cảm nghĩ gì không?"

"Em dễ thương quá, cái gì mà dâu tây vui vẻ, lúc Diệp Triết nói anh cười gần chết."

"Diệp Triết? Anh cho Diệp Triết đọc?" Ẻm tự dưng dừng bước, nhìn tôi trân trân, mặt mày đột nhiên trắng bệch. "Còn ai… đọc nữa không?"

Tôi thừa nhận là tôi sai nên nhanh chóng nhận tội: "Anh sai rồi, không có cho ai đọc nữa. Em viết tiếng Hàn anh không hiểu nên nhờ Diệp Triết phiên dịch, em đừng giận."

Nhưng mặt Tả Tải Nguyên vẫn không có chút độ ấm nào, ẻm không nói chuyện, đẩy cửa ra ngoài. Tôi nhìn ẻm, chắc là đi tìm Diệp Triết rồi.

Tôi không yên tâm nên đi theo cùng, cách một cánh cửa có thể nghe thấy giọng nói tiếng Hàn liến thoắng, âm thanh cũng mờ mờ ảo ảo nên tôi chẳng nghe ra họ đang nói gì. Tầm mười phút sau, Tải Nguyên mở cửa bước ra thấy tôi đang đứng bên ngoài, nước mắt chưa kịp lau, bàng hoàng nhìn tôi.

Tôi định đưa tay lau nước mắt nhưng lại bị em gạt ra. Ẻm muốn kìm chế cảm xúc nhưng vừa nhìn thấy tôi là nước mắt lại men theo lối cũ rơi xuống, giống một bé thỏ mắt hồng đáng thương. "Sao lại khóc rồi?" Tôi hỏi, ẻm vừa nói chuyện với Diệp Triết, hệ thống ngôn ngữ chưa kịp chuyển đổi, dùng tiếng Hàn đáp lời tôi: "Không có gì."

"Anh có thể trả lại bức thư ấy cho em không?" Ẻm ngẩng đầu nhìn tôi nói.

"Ừ ừ ừ, anh đi lấy." Tôi về phòng lấy thư, bức thư màu hồng cầm trên tay như bỏng rát.

Tải Nguyên nhận lấy thư, mở ra, nước mắt rơi xuống làm nhòe dòng chữ. Tôi không kịp hó hé gì là ẻm đã xé bức thư quăng vào sọt rác rồi.

"Em…" Tôi chẳng biết nên nói gì, chỉ đưa tay xoa tóc ẻm.

"Xin lỗi anh, em nghĩ đi nghĩ lại, thấy những thứ mình viết ra quá ấu trĩ nên thật sự không muốn để anh Diệp Triết thấy, chỉ đành phi tang chứng cứ thôi." Khuôn mặt buồn bã ấy cố nở một nụ cười, giọng điệu nhẹ nhàng nói đùa: "Đánh giá anh quá cao rồi, ai ngờ tiếng Hàn của anh không đạt đâu!"

"Ừ…"

"Muộn rồi, anh đi ngủ đi!" Ẻm đẩy tôi về phòng, quay người đi mất.

Nhưng tôi quay đầu lại phát hiện em ấy vẫn còn đứng ở chỗ thùng rác, bờ vai gầy gò rũ xuống, nỗi buồn không giấu nổi sau bóng lưng. Tải Nguyên hôm nay cũng khóc nhè.