Chương 2

Nhóm trưởng của tụi này, Enoch, tên khai sinh là Châu Khải Nguyên, mấy cha rapper cứ thích đặt nghệ danh hoa hòe kiểu này. Nếu các người thành tâm muốn biết vì sao một anh thẳng nam sắt thép như tôi biết tới trạm mẹ kế, thì tôi sẵn lòng trả lời, tất cả là nhờ ơn vị nhóm trưởng đã vô tư chia sẻ học thức uyên bác của mình.

Có người, bề ngoài là nhóm trưởng FMVB, mấy người dám tin sau lưng cậu ta lại là fan mama kiêm fan nghịch bạn gái của đối thủ không? Thật ra xưng là đối thủ cũng hơi xấu hổ. Nhóm FB người ta đã là tuyến một rồi mà đám tụi tôi còn như cá giãy chết.

Vậy mới nói, fan bình thường thì muốn làm bạn gái người ta, còn fan phản nghịch thì muốn đè người ta.

Cái tên Châu Khải Nguyên này ngày ngày kiên cường dùng acc clone viết fanfic ẩn danh chuyển giới người ta cuối cùng còn cho người ta đè. Làm bọn tôi không biết muối mặt vào đâu.

Cũng may bây giờ bọn tôi giải tán rồi, tên đó đang múa may ngoài phòng khách ký túc xá, hình động tác chắc là bài hát ra mắt của nhóm. Ai ngờ cậu ta còn nhớ đâu.

Concert vừa xong là cả bọn ùa về ký túc xá. Vì bé mèo rước về từ năm thứ tư debut nên năm đứa vẫn luôn sống chung không dọn ra ngoài.

Hai ông nội hát chính bắt đầu ngáo cồn, song ca Khó quên đêm nay. Lý Bạch Lộ lại crack giọng, nốt cao của cậu ta thường đều là thảm họa, vừa gây họa xong cái bắt đầu giở mánh làm nũng, nhóm tụi tôi flop cậu ta cũng góp một phần công. Còn thằng nhóc Diệp Triết này, người Hàn mà cũng biết hát Khó quên đêm nay là sao?

Thật ra tôi uống cũng kha khá rồi, hơi choáng đầu nên nằm ình ra sô pha cười ngu. Tải Nguyên ngồi bên cạnh tôi gặm gà rán, ẻm không uống bao nhiêu rượu, cứ ngồi há miệng gặm gà. Mà chút rượu ẻm uống cũng đủ biểu hiện lên mặt, cả khuôn mặt nhỏ nhỏ hồng hào. Cái gì cũng không nói, mà nước mắt cứ rơi lộp độp.

"Sao không quẩy đi em? Lớn chừng này còn khóc nhè…" Tôi vén tay áo lau mặt cho ẻm, mà chắc lực hơi mạnh, lau xong còn đỏ thêm.

Tải Nguyên nhích lại gần tôi một chút, cả mặt sầu khổ thỏ thẻ: "Sau này mình còn gặp lại không anh, anh về nhà rồi có tới rủ em đi chơi nữa không anh?"

"Em coi nhiều phim quá rồi hả? Giống y oán phụ chờ chồng." Tôi cười vô mặt ẻm, một tay bá vai choàng cổ với ẻm: "Hai anh em mình tám năm tình nghĩa, anh đây có thể quên em sao? Yên tâm đi, em chính là anh em tốt nhất của anh."

"Có hai đứa bây là anh em tốt còn tụi này là người qua đường giáp ất bính à?" Lý Bạch Lộ bắt đầu ngáo cồn kéo Tải Nguyên qua: "Tôi cảnh cáo ông nha Triệu Minh Đạt, đừng có hòng bắt con trai tôi đi!"

Châu Khải Nguyên bay qua đá cậu ta: "Đừng có thả rắm, Tải Nguyên là của mọi người, ai cho ông độc chiếm con trai tôi?"

"Con trai ông á, ông còn đem ảnh con trai ông lên trạm mẹ kế cơ đấy?"

"Tôi khoe khoang con trai tôi đẹp không được à?"

Tải Nguyên ngồi giữa bị hai tên thần kinh say rượu tranh qua giành lại, chồng chềnh khúc khuỷu như thuyền lá giữa bão giông.

Chỉ có Diệp Triết dùng vẻ mặt nghiêm túc nói với tôi: "Tải Nguyên là con trai tụi này, có ông anh là chung bối phận với nó đó!"

Tôi chỉ muốn vặt đầu ba tên này nhét vào thùng rác.

Lúc này Tả Tải Nguyên đã thoát khỏi vòng vây trở về ngồi cạnh tôi. Tóc ẻm bồng bềnh, mặt mộc vừa trẻ vừa ngoan, cười lên lộ hai cái răng khểnh.

Cánh tay tôi vắt trên vai ẻm, mèo con cuộn mình trong vòng tay Tải Nguyên muốn chạy kêu meo meo bị ẻm bắt lại.

Tôi giữ tay ẻm nói mèo đều bị em vò sắp trụi rồi, tha cho nó đi. Đột nhiên khuôn mặt đẹp đến nỗi được lên trạm mẹ kế bị phóng đại lên một vòng.

Mèo vùng ra khỏi tay ẻm. Tôi nghe thấy nốt cao của Lý Bạch Lộ với Diệp Triết sắp tung nóc nhà, cũng nghe thấy tiếng hét như heo chọc tiết của Châu Khải Nguyên.

Lúc này tôi mới giật mình tỉnh lại. Tả Tải Nguyên hôn tôi rồi!

Nhẹ nhàng lướt qua khóe môi, trong sáng vô cùng.