Chương 20

Qua hai ngày sau, Tả Tải Nguyên hỏi tôi: "Em nhuộm tóc cho anh nhé?"

Ẻm giống như đã trang bị sẵn sàng tất cả, chỉ đợi tôi gật đầu. Nhìn ánh mắt tràn đầy hi vọng kia, tôi còn nói gì được nữa?

Buổi sáng tôi đi tập gym, tuy rằng không còn hoạt động nữa nhưng vẫn phải giữ gìn thân thể. Trưa nay không thấy Bảy đồng tiền đâu cả nên tôi làm bừa hai món để hai người lót dạ.

"Bảy đồng tiền đâu?" Tôi hỏi ẻm.

"Ảnh đi xem mặt bằng, chuẩn bị khai trương chi nhánh mới." Tả Tải Nguyên đáp.

Châu Khải Nguyên thật sự là về kế thừa sự nghiệp tiệm cơm của gia đình, gần đây muốn mở chi nhánh, toàn bôn ba ở bên ngoài. Tôi cũng thường ra ngoài, sau khi giải tán phải tập trung giải quyết chuyện của công ty luyện tập tính toán sổ sách. So ra, chỉ có Tả Tải Nguyên rảnh rang ở nhà.

Ăn cơm xong tôi thay một cái áo thun không còn mặc, mở tấu nói lên nghe, chuẩn bị sẵn sàng ngồi trên ghế chờ Tả Tải Nguyên hành động. Ẻm làm gì cũng rất nghiêm túc, vén hết cổ áo vào trong lớp nilon phủ trên cổ, còn bôi một lớp vaseline lên mặt tôi, sợ thuốc nhuộm lem xuống. Trước đây mấy chuyện này đều do stylist làm, cảm giác homemade cũng khá là mới mẻ.

Một giờ chiều là lúc dễ buồn ngủ nhất, hơn nữa sáng nay tập gym mệt phờ người, ngồi một chút là ngủ quên mất. Lúc dậy là đã qua 40 phút rồi, kịch đã tấu ba lần rồi. Tả Tải Nguyên ngồi ngoài ban công, không xem điện thoại cũng không làm gì hết, chỉ ngồi đó ngơ ngẩn nhìn trời.

Tôi phát hiện ẻm dạo này cứ hay ngơ ngẩn như người trên mây, cứ bỏ mặc tất cả không làm gì hết.

Tôi có hơi lo lắng, không biết có phải ẻm có tâm sự gì không, hỏi thì chỉ nói không sao không có gì.

Lúc tôi gội đầu xong bước ra thì Tải Nguyên đã cầm máy sấy tóc đợi sẵn.

Ẻm cắm điện, ngồi trên sô pha sấy tóc cho tôi.

Tôi mở lời: "Nghỉ ngơi đủ rồi cũng nên bắt đầu làm việc, ngày mai ba anh kêu anh đi làm rồi, em cũng đừng nằm nhà mãi, sắp mọc nấm rồi."

Ẻm qua loa ừ hử mấy tiếng, ngón tay luồn vào tóc tôi, hỏi: "Có nóng quá không anh?"

Tôi nói vẫn ổn, ẻm không nói gì nữa. Đợi tầm một phút sau, ẻm đột nhiên lên tiếng: "Thứ hai tuần sau em sẽ dọn đi."

"Nhà mới của em dọn xong rồi?" Tôi hỏi. "Nghe giống như anh đuổi em đi vậy."

"Vâng, dọn dẹp gần xong rồi anh."

"Vậy em cũng đừng vội dọn vào ở, nhà mới toàn mùi sơn không tốt cho sức khoẻ."

"Em biết rồi mà." Ẻm tắt máy, vuốt lại tóc cho tôi.

"Anh cứ chăm sóc em như vậy sao em lớn được."

"Sắp 23 rồi mà còn chưa lớn? Cũng không còn mấy hôm nữa, đợi thứ sáu qua sinh nhật xong hẵng đi."

Tôi nhìn bản thân trong gương, tóc nhuộm xong cũng khá.

"Nhìn anh trai em nè, đẹp trai quá đáng."

"Vâng vâng anh đẹp trai nhất!" Tải Nguyên nói tiếp. "Cũng được thôi, sinh nhật em vừa lúc mọi người có thể nhậu một chầu."

Tôi đáp: "Ok, anh đi ngủ thêm lát nữa đây."

Vừa định đi thì bị ẻm kéo lại: "Anh em mình selfie một tấm đi anh!"

Tôi thành thạo cùng ẻm pose mấy tấm, có tấm nhìn đẹp vô cùng. Ẻm dựa vào vai tôi làm "hi~". Ẻm còn nói trang này đẹp, để đăng lên Instagram.

"Tấm hình này nhất định sẽ trở thành một cục đường to đùng trong fandom couple của tụi mình." Tôi cười cười nói. "Tiếc là sau này Minh Tải không phát đường nữa rồi."

Tải Nguyên lặng người một lát, rồi tiếp lời: "Đúng rồi, không phát đường nữa."

Ẻm còn tự lẩm bẩm lại một lần: "Không phát đường nữa." Rồi xoay người đem cất máy sấy tóc.