Chương 3

Năm người tụi tôi nuôi một bé mèo Ragdoll trắng vô cùng dính người. Diệp Triết đặt tên cho nó là Đại Long, ngụ ý là boss cuối trong game. Lúc nó tròn một tuổi, tụi tôi với quản lý đem nó đi triệt sản. Đại Long không hề nhát người, thường giơ móng vả mặt tụi tôi.

Nụ hôn này của Tả Tải Nguyên giống như đệm mèo rơi trên mặt, đau thì không đau, chỉ hơi ngưa ngứa. Nói sao cho rõ đây, tôi có hơi hiếu thắng, nhất là lúc cồn đã thấm lên não. Tôi nói, nè nhóc, làm trò mèo gì đó? Rồi đè đầu ẻm ra hôn.

Châu Khải Nguyên la như heo chọc tiết. Lý Bạch Lộ đập bàn: "Thằng chó này làm gì con trai ông đấy?"

Diệp Triết đã móc điện thoại ra ghi hình.

Tả Tải Nguyên bị tôi hôn nghệch cả mặt, cứ để tôi làm càn. Một lúc sau bị tôi hôn tới hơi ngạt thở mới dùng sức như mèo cào đẩy tôi ra.

"Tải Nguyên! Con mới 23 tuổi không được phép yêu sớm!"

"Tải Nguyên nhìn mama đi con!"

Châu Khải Nguyên Lý Bạch Lộ kẻ xướng người bè. Tôi không nhịn cười nổi nên đành buông Tả Tải Nguyên ra. Em út ngố ngố đỏ hồng mặt, môi cũng hồng, xấu hổ không dám nhìn tôi.

Tôi vỗ mặt ẻm: "Nhóc con, biết ai mới là anh lớn chưa?"

Ẻm ngoẻo đầu giả bộ giận lẫy.

"Nè, em hôn anh trước mà còn không cho anh hôn lại?"

Tôi giơ tay cù ẻm, Tả Tải Nguyên toàn thân dễ nhột, cười ngả cười nghiêng trong vòng tay tôi.

"Tải Nguyên, baba cũng muốn được hôn!"

Lý Bạch Lộ vẫy tay, Tả Tải Nguyên bước qua, nhẹ nhàng hôn mỗi người.

"Diệp Triết chưa tẩy trang, em đừng hôn nó!"

Tôi bật cười haha, Diệp Triết tuôn một tràng tiếng Hàn, chắc là mắng chửi nặng lắm, còn xông qua đánh tôi nữa.

Chuyện Tải Nguyên hôn tôi dĩ nhiên không thể coi là thật. Ẻm thấy ai thì hôn người đó thôi, đều là tâm tính trẻ con.

Thật ra ẻm cũng lớn lên nhiều rồi, lúc vào công ty mới mười lăm, vừa dễ xấu hổ vừa giữ kẽ, hở ra cái xin lỗi liên hồi.

Tải Nguyên nhỏ tuổi nên được bọn tôi quan tâm nhiều hơn. Ẻm mới học vũ đạo sáu tháng là debut luôn, nhảy nhót chẳng ra sao, toàn là tôi kèm cặp cho. Qua ít lâu là quen thân rồi, trong bốn người thì ẻm dính tôi nhất, ẻm giống như em trai trong nhà được tôi trông từ nhỏ tới lớn.

Được ít năm sau nhưng trình nhảy nhót của ẻm cũng không khá khẩm hơn bao nhiêu, chỉ có mỗi cái mặt đẹp, toàn bị giang cư mận gọi là bình hoa.

Nhóm chúng tôi không bò lên nổi tuyến một. Thứ nhất là do visual chỉ đẹp mà không nhảy được. Thứ hai là hát chính toàn vỡ giọng. Thứ ba là nhóm trưởng bị kém trí. Cái nhà này chỉ đành trông cậy tôi với Diệp Triết.

Gu thẩm mỹ của công ty như một trò đùa, ba năm đầu quan trọng nhất trong quá trình phát triển toàn chọn mấy bài hát như shit cho chúng tôi, khó nghe gần chết. Sau đó tụi tôi cũng không nổi tiếng lên bao nhiêu.

Chung quy chúng tôi sống cũng được, tuy là không phải tuyến một nhưng cũng kiếm được không ít tiền. Mấy nhóm khác quan hệ giữa các thành viên cũng không tốt như bọn tôi, chủ yếu là nhờ vào một con mèo xích lại gần nhau hơn.

Tôi hỏi Lý Bạch Lộ định tính toán sau này làm gì, cậu ta trả lời: "Làm gì là làm gì, đi solo chứ sao, hợp đồng cũng ký xong xuôi hết rồi."

Diệp Triết toàn cười nhạo cậu ta hát hò như quần mà còn dám đi hát, bị đá cho một cú.

Diệp Triết phải về Hàn Quốc, hoạt động đã lên lịch hết rồi, tháng sau là vào đoàn phim. Vậy cũng vừa khéo, lúc trước nó cũng quay phim, giờ về Hàn Quốc chuyên tâm đi theo sự nghiệp diễn xuất. Tôi cũng không lo lắng cho nó.

"Bảy đồng tiền, ông thì sao?"

Lý Bạch Lộ hỏi nhóm trưởng. Cậu ta bị gọi là Bảy đồng tiền vì có lần Tải Nguyên đánh chữ sai, gõ Châu Khải Nguyên (周启原 zhou qi yuan) thành Châu Bảy đồng tiền (周七块钱 zhou qi kuai qian).

Châu Khải Nguyên nói: "Chắc tôi về nhà trông tiệm cơm quá, dù gì tôi viết nhạc cũng không ra trò trống gì, bản thân vui vẻ là được, khi nào muốn viết nhạc thì viết, chủ yếu vẫn là mở tiệm cơm."

Tôi cũng nói: "Tôi cũng về nhà nè, cả đời chỉ biết nhảy nhót, giờ tan cuộc phải về nhà kế thừa gia sản."

"Mẹ ông đồ cậu ấm."

Ba người kia nhào vô mắng mỏ tôi.

Tôi quay đầu hỏi Tả Tải Nguyên: "Tải Nguyên, em thì…"

Ẻm mơ màng sắp ngủ mất rồi, nghe thấy tôi gọi thì he hé mắt ra ngậm trong họng hư hư đáp: "Dạ?"

"Không có gì, em ngủ đi."