Chương 4: Mua suất debut của cậu

Nói tới đu idol, người không biết chuyện phần lớn đều xì mũi coi thường, Châu Khải Nguyên năm đó cũng thế, xem thường mấy bạn gái đu idol trong lớp, cậu cảm thấy các bạn ấy vừa điên cuồng lại vừa nhạt nhẽo. Ai nấy đều có sinh hoạt thất bại, tự thỏa mãn bản thân trong ảo tưởng, quỷ mới biết trong suy nghĩ của các cô gái ấy đang chứa cái gì nữa.

Nhưng mà sự thật chứng minh, không ai chạy khỏi định lý thật thơm của Vương Tinh Tinh.*

(định lý thật thơm của Vương Tinh Tinh: ý là khi bạn tẩy chay kịch liệt một vấn đề nào đó rồi sau này bị vả mặt.)

Vào lúc bạn cùng đường bí lối cảm thấy bản thân gần như sụp đổ thì lại có thần tượng ở kia, như ánh sáng trong bóng tối, như cọng rơm cứu mạng cứu vớt lấy cuộc đời bạn. Nếu bạn là Châu Khải Nguyên, có một người cha đánh bạc nợ năm trăm vạn rồi tự tử, bỏ lại người mẹ yếu đuối bệnh tật cùng bạn, năm đó chỉ mới mười ba tuổi, bạn sẽ làm thế nào đây?

Châu Khải Nguyên chớp mắt đã trở nên hiểu chuyện, tan học xong thì ở lại trong quán cơm vội vàng phụ giúp mọi việc, tay cầm muôi rất nhanh, đem thức ăn lên, thu dọn việc gì cậu cũng làm.

Năm đó chương trình hot nhất là một cuộc thi ca hát, phát sóng lúc tám giờ tối, TV trong quán cơm cũng mở nó, cậu cũng theo đó mà theo dõi. Trong đó có một tiết mục của thần đồng âm nhạc, chỉ trạc tuổi cậu nhưng lại thông thạo các loại nhạc cụ còn có thể tự sáng tác. Bé trai đến từ nước Mĩ ấy đã trở thành động lực cho Châu Khải Nguyên, ánh sáng rạng rỡ phát ra tứ phía của bé trai ấy chính là ước mơ của cậu.

"Mẹ, con muốn làm ngôi sao, muốn trở thành siêu sao. Như vậy con có thể kiếm thật nhiều, thật nhiều tiền để đưa mẹ ra ngoài chơi!" Lời thề son sắt năm đó của bạn nhỏ Châu Khải Nguyên.

Nhận được sự ủng hộ của hàng xóm láng giềng ở quê nhà, mọi người đều nói rằng đứa trẻ này rất xinh đẹp sáng sủa, có tư chất, có cơ hội làm ngôi sao.

Năm mười lăm tuổi, công ty LL tổ chức tìm kiếm ngôi sao thì phát hiện ra cậu, họ hỏi cậu có muốn làm thần tượng hay không. Châu Khải Nguyên không chút chần chừ đi theo, trẻ tuổi xa nhà, chốn đô thị rộng lớn phồn hoa lại càng khiến cậu hoảng sợ, cũng càng làm cho cậu củng cố quyết tâm cắm rễ ở lại nơi này.

Nhưng thần tượng không dễ làm như cậu tưởng, công ty đưa cậu sang Hàn Quốc huấn luyện, mỗi ngày vừa mở mắt ra là huấn luyện, ăn loại cơm rẻ tiền nhất, hơn mười đứa trẻ đều ở đây tập nhảy. Ở nước ngoài ngôn ngữ bất đồng, Hàn Quốc lại phân chia thứ bậc rất nghiêm, cho dù chỉ lớn hơn một chút cũng tính là tiền bối, cuối cùng cậu vẫn cứ bị mắng bị phạt nhưng vẫn phải cố gắng ở lại.

Tới cuối ngày còn phải chỉnh đốn lại phòng luyện tập.

Thật sự rất khổ, cũng có khi cậu núp trong chăn mà khóc thầm, muốn về nhà, nhớ mẹ. Không biết bao nhiêu lần cậu đã nghĩ mình không kiên trì tiếp được nữa, đều là bài hát đó cứu vớt cậu. Trong chiếc điện thoại cũ nát không lưu giữ được bao nhiêu nhưng vẫn luôn lưu lại tiết mục của cậu thiếu niên năm đó, cậu ấy tự đàn tự hát, dáng vẻ bình tĩnh thong dong ấy an ủi cõi lòng của cậu.

Thế nên cậu viết thư cho mẹ: "Con ở Hàn Quốc rất tốt, ăn ngon ngủ được sức khoẻ cũng rất tốt! Thầy giáo còn khen con tiến bộ nhanh, chẳng bao lâu nữa sẽ được debut!"

Về sau Châu Khải Nguyên nghe nói cậu thiếu niên kia cũng ký hợp đồng với công ty quản lý, nói không chừng tương lai cũng sẽ trở thành thần tượng debut, cậu lại cảm thấy bản thân tràn đầy dũng khí hơn nữa, cậu cảm thấy mình không cô đơn chút nào, cậu có thể cùng nỗ lực với người thanh niên kia.

Khả năng học tập cái mới của Châu Khải Nguyên rất nhanh, Chỉ một năm trôi qua đã học tốt tiếng Hàn, công ty có ý muốn sắp xếp cho cậu debut, nhưng mà cùng khóa năm đó có một thực tập sinh dùng mối quan hệ đoạt mất vị trí của cậu. May mắn là năm thứ hai cậu quen biết Triệu Minh Đạt, cả hai người đều không có quan hệ thế lực gì nên rất nhanh đã thành bạn tốt.

Châu Khải Nguyên rất biết chăm sóc người khác, lại biết nấu cơm, Triệu Minh Đạt liền kéo cậu chuyển ra ngoài ở riêng, để cậu ở trong nhà mình.

Năm thứ ba công ty sắp xếp cho bọn họ debut, lần tuyển chọn cuối cùng lại có Châu Khải Nguyên. Có một người đại diện ám chỉ với cậu rằng ở với người đó một đêm thì vị trí này sẽ là của cậu, Châu Khải Nguyên vốn đã đồng ý nhưng không biết vì sao mà bị Triệu Minh Đạt biết được, nổi giận đùng đùng không cho cậu đi.

"Không phải đã nói là muốn debut cùng tôi sao? Vì một vị trí debut rách nát ấy mà cậu để cho lão già đó ép lên giường, cậu có bị bệnh không?" Khi đó Triệu Minh Đạt gắt gỏng cực kỳ, hoàn toàn là dáng vẻ tiểu thiếu gia nhà giàu, cảm thấy Châu Khải Nguyên phản bội mình: "Cậu nghĩ chỉ cần như vậy là có thể debut? Tôi đúng là nhìn nhầm cậu rồi!"

Châu Khải Nguyên cũng nổi giận: "Tôi đúng là muốn debut muốn nổi tiếng đấy, có gì sai sao? Tôi đã luyện tập hai năm rồi, không thể cứ kéo dài nữa cậu hiểu không?"

"Tôi đã nói với cậu cái nhóm rách nát ấy chính là đồ bỏ đi, chỉ là món đồ bán đi để kiếm lại chút vốn, kiếm được một khoản tiền xong sẽ lập tức sụp đổ bị ném ra ngoài, cậu đi theo góp vui cái gì? Cậu cần tiền đến thế à?"

"Đúng vậy, tôi đây thật CMN thiếu tiền đấy! Cậu thì hiểu cái quái gì, nhà tôi nợ nhiều tiền như thế, tôi còn không debut thì đào đâu ra tiền mà trả?" Châu Khải Nguyên xúc động khóc oà lên: "CMN, còn không bằng ra ngoài bán đậu, tôi đúng là thằng ngu, đến Hàn Quốc này làm cái khỉ gì?"

Triệu Minh Đạt bị dáng vẻ này của cậu bức ép, cậu ta cầm lấy điện thoại liền chạy ra ngoài gọi cho ai đó, lúc trở về thì cầm theo một tờ giấy.

"Nhà cậu nợ bao nhiêu tiền?" Triệu Minh Đạt hỏi cậu.

"Năm... Năm trăm vạn."

Triệu Minh Đạt xoẹt xoẹt vài cái đã viết xong giấy ghi nợ trước mặt cậu: "Cho cậu năm trăm rưỡi, năm trăm vạn coi như là tiền cậu nợ tôi, đợi mai này debut thì kiếm tiền trả cho tôi. Còn năm mươi vạn kia là mua một suất debut của cậu, đợi hai năm nữa thì debut cùng tôi."