Chương 7

"Anh thiếu kỹ năng sống quá rồi đó, nhìn đống đồ em mua đi, làm sao có thể làm trứng xào cà chua được? Phải chia đều ra cho hợp lý." Phòng bếp nhà Lâm Cửu không có vách ngăn, ngồi trên sô pha là có thể vừa xem tivi vừa nhìn Châu Khải Nguyên đánh trứng trong phòng bếp.

"Thế hôm nay ăn gì?" Hắn hỏi.

"Trứng chiên hành lá với cà chua xào cải." Châu Khải Nguyên mở tủ lạnh, nhìn một lượt từ trên xuống dưới rồi hỏi hắn. "Bình thường anh ăn uống thế nào đấy, tủ lạnh toàn là đồ uống,uống nước ngọt nhiều có hại cho sức khỏe lắm…" Nói được nửa chừng thì dừng lại, rầu rĩ tự vỗ miệng trách bản thân xen vào chuyện riêng của người khác, rồi xoay người tiếp tục rửa rau.

"Gọi đồ ăn ngoài tới giải quyết thôi." Lạ lùng là chỉ cần nhìn bóng lưng bận rộn của Châu Khải Nguyên là tâm trạng tốt lên không ít. Lâm Cửu bất giác nhìn chằm chằm câu, trong đầu nhảy số tính toán làm sao giữ vị fans bình thường hơn cả bình thường này ở lại làm một nháy.

Châu Khải Nguyên hoàn toàn không hay biết, nấu cơm xong lại tiếp tục lải nhải ăn đồ ăn ngoài không tốt, phải biết giữ gìn sức khỏe vân vân mây mây…

"Mẹ anh còn chưa từng nói vậy." Châu Khải Nguyên đang dọn cơm, nghe Lâm Cửu nói là mặt đỏ hồng, liên tục xin lỗi hai ba lần.

"Anh biết mà, em là fans của anh, fans quan tâm idol là chuyện thường tình, hơn nữa dạo này nhìn anh gầy hẳn…" Châu Khải Nguyên vừa mở miệng nói là không ngừng được. "Trước đây em thật sự không biết anh ở khu này, không phải em cố ý mua căn hộ ở đối diện đâu. Haiz, nếu biết trước thì em đã mua đồ tới nấu cơm cho anh rồi."

"Anh biết, hôm nay cảm ơn em."

"Giúp được anh là em vui rồi." Châu Khải Nguyên cắn đũa cười ngốc, biểu cảm lộ ra một chút đắc ý. Rất lâu rồi Lâm Cửu mới gặp người thật, bây giờ nhìn cậu cười lên, mi mắt cong cong, lúm đồng điếu ngọt ngào đáng yêu vô cùng, Lâm Cửu cũng bất giác mỉm cười.

Trước mặt Châu Khải Nguyên, Lâm Cửu chẳng bao giờ nhịn cười được. Cũng có thể nói, Lâm Cửu biết Châu Khải Nguyên thích nhìn hắn cười sau đó sẽ làm ra biểu cảm từ ái của mẹ hiền ngây ngốc nhìn hắn.

"Ngon không anh?" Châu Khải Nguyên hai mắt lấp lánh kỳ vọng câu trả lời của hắn.

Lâm Cửu gật đầu, Châu Khải Nguyên nấu ăn thật sự rất giỏi, cho dù hắn chỉ mới thử hai lần nhưng có ấn tượng rất sâu sắc. Cậu ta thật sự rất thú vị, vừa thần tượng mình vừa biết nấu ăn, Lâm Cửu vừa ăn vừa suy xét xem có nên viết nhật ký quan sát Châu Khải Nguyên hay không.

Ăn cơm xong cũng gần tám giờ tối, hai người ngồi trên sô pha xem tin tức. Châu Khải Nguyên không dám ngồi gần, chừa ra một khoảng trống gần một cánh tay, câu được câu chăng cùng nhau trò chuyện.

"Cái vòng tay này của anh đẹp ghê, lúc trước em cũng muốn mua một cái để cheap moment mà không dám đeo." Châu Khải Nguyên mở lời.

"Tặng em nhé." Lâm Cửu nhìn cổ tay, một cái vòng đơn giản tết bằng dây đỏ treo thêm một viên ngọc, cũng không phải trân châu vàng bạc gì.

Châu Khải Nguyên vội vàng huơ tay: "Không cần đâu, anh đang đeo đẹp mà… Ây không phải em thích nó đâu, là vì anh đeo nên mới muốn mua." Lâm Cửu nhìn cậu, tầm mắt giao nhau chưa được ba giây Châu Khải Nguyên đã hoảng loạn nhìn chỗ khác, đứng bật dậy nói: "Cũng muộn rồi, em về nhà đây."

Lâm Cửu nắm cổ tay cậu.

"Anh làm gì thế, không phải còn muốn em rửa chén rồi mới được về đấy nhé? Vậy thì hơi quá đáng rồi ha ha ha…" Châu Khải Nguyên cười gượng mấy tiếng định rút tay ra, nhưng không đủ sức thì biết phải làm sao.

Vành tai hồng cả rồi. Lâm Cửu nghĩ thầm.

Châu Khải Nguyên bị kéo ngã xuống sô pha, cậu hơi nhỏ người, lúc đầu trong nhóm chỉ có Tả Tải Nguyên thấp hơn, sau đó Tả Tải Nguyên dậy thì cao lên vun vυ"t, cậu cứ thế biến thành đứa lùn nhất. Lâm Cửu vừa đứng dậy là Châu Khải Nguyên sợ rụt người rồi. Từ góc nhìn của Lâm Cửu, cậu chỉ là một sự tồn tại nhỏ xíu bị cái bóng của hắn phủ lên.

"Anh anh anh anh muốn làm gì? Chỉ là rửa chén thôi mà cũng không tới nỗi phải dùng vũ lực chứ, cùng lắm thì em ở lại rửa cho anh mà…"

Trước mặt Châu Khải Nguyên, Lâm Cửu không chỉ không nhịn được cười mà còn thường xuyên sụp đổ hình tượng nữa.

Hắn nghiêm mặt lại hỏi: "Có phải em quên mất gì không?"

"Hả?"

"Không phải tình cảm ổn định tìиɧ ɖu͙© hòa hợp sao?" Hắn nhấn mạnh lại một lần nữa: "Thế tìиɧ ɖu͙© hòa hợp đâu?"