Chương 8

"Em nói chơi thôi mà. Nè anh đừng có xé áo em, mắc lắm luôn đó!!" Châu Khải Nguyên nhìn có vẻ phản kháng dữ dội lắm nhưng thật chất là khả năng không cho phép, cuối cùng bị Lâm Cửu xách lên giường như xách gà con.

"Em tự cởi hay để anh giúp?" Lâm Cửu giả đò hỏi.

"Anh anh anh không phải con gái em! Con gái em không bao giờ nói bậy!" Châu Khải Nguyên hết hồn ôm ngực như trinh nữ thề chết cũng không khuất phục.

"Anh là con gái em?" Khuyên nhủ không được thì dùng hành động, Lâm Cửu đành trực tiếp ra tay. “Xuống giường là con gái, còn ở trên giường là mẹ kế."

"Đừng, anh, Cửu Cửu, con gái, mẹ ơi!" Châu Khải Nguyên tuôn một lượt. "Vừa mới ăn cơm xong không thể vận động mạnh, sẽ bị đau sốc hông đó!"

"Em không phản kháng là anh không cần vận động mạnh rồi." Lâm Cửu túm lấy hai cổ tay Châu Khải Nguyên vươn qua đầu, tay còn lại rút điện thoại ra khỏi quần của cậu. "Em đổi mật khẩu điện thoại rồi chứ?" Vừa nhập sinh nhập sinh nhật mình vào, mở khóa thành công, hóa ra là không có đổi.

"Anh làm gì đó?" Châu Khải Nguyên muốn khóc tới nơi. "Còn kiểm tra điện thoại nữa chứ, tha cho em đi mà!"

"Anh xem thử chất lượng fanfic dạo này em gửi lên trạm mẹ kế thế nào." Lâm Cửu mở app lên chọn mục gần đây nhất, bắt đầu đọc diễn cảm.

"... Trong mắt mẹ kế lấp lánh ánh nước, nài nỉ tôi: "Giúp tôi đi mà… tôi khó chịu quá…" Thấy tôi không đáp, cô ấy càng dán người lại gần, âm thanh tựa như mèo cái phát tình: "Chỉ cần đeo bao là không mang thai đâu, xin cậu đó…" …"

Châu Khải Nguyên sắp vỡ vụn rồi: "Anh gϊếŧ em luôn đi!"

"Thôi, ngoan mà, anh nhớ em lắm." Lâm Cửu dịu dàng hôn lên hõm cổ, Châu Khải Nguyên giống như bị dính định thân phù, người vừa nãy còn giãy giụa lập tức im lặng. Lâm Cửu biết cậu thích được hôn, cũng không tiếc để những nụ hôn rơi chằng chịt từ hõm cổ tới l*иg ngực, chỉ cần nghiêng tai là có thể nghe thấy nhịp đập rộn ràng trong l*иg ngực.

"Anh mới chia tay…" Châu Khải Nguyên thì thào.

"Chia tay lâu rồi, là cậu ta tự tìm đến quậy." Lâm Cửu cởi nút áo, Châu Khải Nguyên đã ngừng giãy giụa. "Em để ý sao, lúc anh ngủ với em luôn ở trạng thái độc thân."

"Ưm…" Châu Khải Nguyên ôm mặt, nhỏ nhẹ hừ hừ. Đã lâu không làʍ t̠ìиɦ, quá trình mở rộng như kéo dài hành thế kỷ. Hai chân cậu mở thành hình chữ M, bị chạm đến chỗ nhạy cảm sẽ khó nhịn được mà vặn eo, he hé mắt giữa khe hở của các ngón tay lén nhìn hắn. Lâm Cửu nghĩ, như thế này mới giống mèo cái phát tình.

"Châu Khải Nguyên, chạm vào anh." Lâm Cửu nắm bàn tay đang che mặt của Châu Khải Nguyên đặt lên cây hàng của mình, thấp giọng nói. "Giúp anh đi mà, anh khó chịu lắm."

Châu Khải Nguyên xấu hổ không nói nên lời, tay còn lại nhẹ nhàng nhéo eo hắn.

Lâm Cửu lại cười, lục trong tủ đầu giường ra hộp bαo ©αo sυ: "Chỉ cần đeo bao là không mang thai đâu, xin em đó."

Châu Khải Nguyên ôm cổ hắn: "Được được được nghe anh hết đừng có đọc lời thoại nữa!"

Cuối cùng Lâm Cửu cũng vừa lòng mà làm người tình cũ, động tác của hắn rất mạnh, đồ vật thô dài không niệm tình đâm vào khe cửa e ấp. Dầu bôi trơn theo va chạm nhớp nháp bọt trắng nơi lối vào ẩm ướt. Mỗi lần hắn thúc mạnh, Châu Khải Nguyên lại hừ một tiếng, nghẹn ngào như sắp vỡ tan.

"Đầy rồi anh… căng lắm… anh…" Châu Khải Nguyên bị đâm tới mất lý trí, lúc sau đã toàn là tiếng khóc ấm ức. "Chậm lại một chút, anh ơi…"

Bản thân Châu Khải Nguyên không hay khóc, thế nhưng sở thích của Lâm Cửu lại là làm đến khi cậu khóc mới thôi. Lâm Cửu càng thích thú hơn nữa, Châu Khải Nguyên cười lên rất đẹp, bật khóc lại càng diễm lệ hơn nữa. Hắn hưởng thụ cảm giác nhìn Châu Khải Nguyên bị mình đâm tới mất đi thần trí, đôi mắt đẫm nước mắt như búp bê vải bị giày vò.

"Anh, quá đáng lắm, huhuhu…" Châu Khải Nguyên bị bắt nạt rất thảm, khóc gần đứt hơi. "Em cắn chết anh…"

"Em cứ tự nhiên." Lâm Cửu chỉ tay lên cổ mình.

"Không, không được… con gái em còn phải chụp hình, huhu, sẽ bị phát hiện mất…" Châu Khải Nguyên càng ấm ức, ngay cả ngón chân cũng gập lại run rẩy.

"Không sao, anh sẽ giấu không để ai nhìn thấy." Từ lần trước Lâm Cửu đã phát hiện, lúc động tác của hắn quá mãnh liệt Châu Khải Nguyên sẽ tự cắn đầu lưỡi mình, lúc mở hé miệng sẽ để lộ đầu lưỡi đỏ hồng, rất đáng yêu, rất muốn hôn, cũng đã hôn lên rồi.

Miệng trên và miệng dưới của Châu Khải Nguyên đều bị Lâm Cửu xâm chiếm, lấp đầy. Nụ hôn ướŧ áŧ này kết thúc, trên cổ Lâm Cửu cũng xuất hiện một vệt hồng do Châu Khải Nguyên để lại.

Bọn họ chìm trong tìиɧ ɖu͙© nồng nhiệt tới qua nửa đêm, dùng hết nửa hộp bao.

Lâm Cửu ngủ rất sâu, trong mơ hồ cảm nhận được có ai đó đắp chăn cho mình, nhưng vẫn không tỉnh giấc. Lúc dậy thì Châu Khải Nguyên đã chuồn rồi, còn để lại một mảnh giấy trên đầu giường: "Em nấu cháo để sẵn trong nồi rồi, anh nhớ ăn đấy."

Lâm Cửu vừa ăn vừa thắc mắc: Sao ẻm còn xuống giường được hay vậy?