Chương 7

Chương 7:

Nhờ thứ tình cảm mạnh mẽ tối qua ban tặng, hôm nay tới mười hai giờ trưa tôi mới chậm rì rì rời giường. Nói thật nếu không phải do dạ dày kêu gào, chắc tôi vẫn còn ngủ được tiếp.

Rửa mặt đánh răng rồi thay quần áo, tôi lấy hai gói mì ăn liền trong tủ lạnh ra ném vào trong nồi nấu, cũng không quan tâm mùi vị thế nào. Bây giờ tôi đang ở một mình hai tầng lầu, lầu một có phòng bếp phòng khách phòng tắm, lầu hai hai phòng ngủ một phòng sách, còn có một phòng trống chưa biết để làm gì. Lúc mua cũng không cân nhắc có to lắm không, nhưng cũng chắc là đủ để ở. Tải Nguyên tới tôi phải dọn dẹp phòng cho ẻm chút.

Tùy tiện dọn dẹp nửa buổi là xong rồi, cũng là do Tải Nguyên tới nên tôi mới dọn, chứ nếu là đám Châu Khải Nguyên, tự vác xác đến mà tổng vệ sinh.

Mì để trên bàn đã nguội cả, tôi nhét hai quả trứng gà vào miệng nhanh chóng giải quyết, rồi sau đó gọi video cho Tả Tải Nguyên. Ẻm nhanh chóng bắt máy, trên màn hình ẻm đang ôm con Đại Long, đằng sau còn lờ mờ thấy hành lý đang để mở, chắc cũng đang chuẩn bị.

“Đã một giờ chiều rồi sao giờ anh mới ăn cơm trưa?” Tải Nguyên hỏi.

Tôi gật đầu rồi để điện thoại dựa vào cái đĩa đằng sau, ăn mì tiếp.

“Anh nói sớm rồi hai chúng ta ra ngoài ăn là được, anh lại đi ăn mì gói.” Ẻm ôm lấy Đại Long, cầm lấy cái chân trước của nó tức giận nói: “Đại Long, con nói xem ba con có phải rất không điều độ không?” Đại Long khép hờ mi meo một cái, bẽn lẽn y hệt Tải Nguyên.

“Em đến cơm cũng không biết nấu, còn bảo anh không điều độ? Cẩn thận không sang đây anh không cho em ăn cơm đấy.” Trong nhóm chỉ có tôi và Bảy đồng tiền là biết nấu cơm, tôi nấu bình thường, Châu Khải Nguyên thì tốt hơn xíu. Những khi không thể gọi order, cả nhà mấy miệng ăn chỉ trông chờ vào anh ta.

“Vậy khi nào anh tới đón em? Để em chuẩn bị quần áo, đồ cá nhân,…”

“Không thành vấn đề, giường anh cũng trải xong cho em rồi, thiếu gì thì đi mua là được.” Tôi húp một hớp to nước mì, hơi cay, ăn đến đổ mồ hôi đầy người.

“Vậy anh tới nhanh lên, tới nơi thì gọi điện thoại cho em để em xuống.” Đại Long nằm trong lòng ẻm cọ tới cọ lui, như muốn thò móng vuốt ra che hết màn hình: “Thôi, hay là anh đi lên đi, anh xách hành lý để em bế Đại Long.”

“Em cho nó vào balo đựng mèo, nó nhiêu tuổi rồi còn đòi bế.”

“Không phải anh lái xe tới sao? Để em bế.”

Cãi tới cãi lui cuối cùng cũng ăn xong, tắt video, nói sơ qua là giờ tôi đi đón ẻm: “Hay anh nghỉ xíu đi lát hẵng sang, vừa cơm nước xong lại lái xe bụng khó chịu lắm. Tầm năm giờ anh sang đi, chúng ta tiện ra ngoài ăn cơm.” Ẻm nói vậy.

Tôi cười bảo ẻm trông như trẻ đi mẫu giáo, mắt long lanh đợi tôi đi đón về. Ẻm không phản bác chỉ cười, vẻ mặt lộ ra chút ngượng ngùng.

Tải Nguyên đã nói vậy, thì tôi chắc kèo phải đánh một giấc rồi! Kết quả là vừa nằm lên giường mơ mơ màng màng thì bị chuông điện thoại đánh thức. Nhạc chuông tôi cài là đoạn nhạc Lý Bạch Lộ lên nốt cao bị crack, kêu không dứt như muốn đòi mạng người ta.

Nhìn màn hình hiển thị, là Châu Khải Nguyên. Tôi nhận điện thoại nghiến răng nghiến lợi nói: “Châu Khải Nguyên, cậu tìm tôi mà không có việc gì thì tôi nhai đầu cậu!”

“Minh tổng, nói ngắn gọn, tôi có thể tới căn hộ cao cấp của ngài để lánh nạn được không?”

“Không được, không phải đã nói là Tải Nguyên sẽ sang đây sao, còn chỗ nào cho cậu ở?”

“Baaa! Sô pha cũng được, tôi sẽ nấu cơm, coi như đôi vợ chồng son các người đi hưởng tuần trăng mật vác thêm cô bảo mẫu đi theo đi!”

“Cái gì mà vợ chồng son, cậu nói liên thiên…” Bọn họ luôn thích lôi tôi và Tải Nguyên ra vui đùa: “Có chuyện thì nói, cậu vay nặng lãi sắp bị chặt tay à? Chỗ này tôi không chứa chấp đào phạm đâu nhé.”

“Tải Nguyên đã đồng ý rồi!”

“Ẻm đồng ý? Ẻm và tôi lời ai có giá trị?”

“Tôi đang ở nhà em ấy rồi, dù sao thì cậu cũng phải đưa hai bọn tôi về nhà! Pai pai!” Tên cẩu này còn chưa xong chuyện đã bai, còn không thèm cho tôi cơ hội phản bác.

Châu Khải Nguyên kéo rương hành lý, lưng tôi đeo balo đựng mèo, Tả Tải Nguyên bế mèo, phi nhanh về phía cái xe.