Chương 8

Bảy giờ tối, địa điểm tại phòng khách nhà tôi, các nhân vật gồm Châu Khải Nguyên, tôi, còn có Tả Tải Nguyên. Ba người chúng tôi nghiêm túc ngồi xung quanh một cái bàn gặp mặt, nhạc nền là bản tin thời sự. Đại Long nằm trong lòng Tải Nguyên, còn gật gà gật gù hẳn hoi.

“Lại đây, ăn nào ăn nào, lâu lắm không được ăn đồ tôi đây nấu có phải rất hoài niệm không?” Châu Khải Nguyên tiên phong phá vỡ sự im lặng, rất nhiệt tình gắp thức ăn vào bát cho chúng tôi.

Tải Nguyên giương mắt nhìn nhóm trưởng rồi lại quay sang nhìn tôi, đập tay xuống bàn: “Khụ khụ khụ Châu Khải Nguyên! Tổ chức cảnh cáo anh, thành thật sẽ được khoan hồng, chống cự sẽ nghiêm trị! Tốt nhất là anh nên thành thật khai báo ngọn nguồn mọi chuyện!” Con mèo sợ tới mức phi xuống nền nhà, rồi lại kêu meo meo quay lại ghế sô pha.

Tôi đập Tải Nguyên một phát: “Giả bộ gì chứ, không phải chính em là người đồng ý cho cậu ta tới đây ở sao?”

“Ai da lúc ấy nhóm trưởng đe dọa em nếu không cho ảnh ở ảnh sẽ chết cho em xem, anh ấy phải trốn Lâm Cửu.” Ẻm rụt đầu lại trông đến là đáng thương: “Em ăn cơm, các anh nói tiếp đi!”

Lâm Cửu chính là vocal đẹp như thiên tiên của nhóm đối thủ FB. Hai nhóm tụi tôi ra mắt cùng lúc, nhóm tôi phát hành liên tiếp tới ba ca khúc, bên đó lại tự sáng tác một bài hot bùng nổ luôn. Mà người sáng tác đó đúng là tên Lâm Cửu nọ, lúc nào cũng chìa ra cái mặt cao ngạo lạnh lùng, fan đều gọi hắn ta là “Lâm thiên tiên”.

“Lâm thiên tiên” không trốn nổi móng vuốt của Châu Khải Nguyên. Châu Khải Nguyên là con cun cút fan cuồng của hắn ta, cứ buồn ngủ mệt nhọc gì là lại lao vào trạm văn mẹ kế của hắn ta, nói hắn ta chính là trụ cột tinh thần của Châu Khải Nguyên cũng không ngoa. Trời ơi nói ra đúng là mất mặt, nhóm chúng tôi tự biết với nhau là được rồi, chứ để chính đương sự biết, chẳng phải sẽ vặn cổ Châu Khải Nguyên sao?

“Thì là tôi mới mua một căn nhà mới đó, đậu má “thiên tiên” chính là hàng xóm mới của tôi!” Châu Khải Nguyên điên cuồng vò đầu: “May mà lịch trình gần đây khiến hắn ta không về nhà được, bọn tôi trước sau gì cũng sẽ đυ.ng mặt!”

“Không phải cậu nên vui mừng à? Có thể bên cạnh “Lâm thiên tiên” của cậu mọi lúc mọi nơi.” Tôi vừa nói vừa ngăn đũa của Tả Nguyên lại, ẻm liên tục gắp đồ cho tôi, bát sắp đầy cả rồi.

“Vui mừng? Tôi không vui vẻ gì hết, tôi chỉ thích hình tượng của anh ta thôi có được không hả! Lại nói tiếp, mấy cậu cũng không phải không biết chuyện đó… Đậu mé, hôm đó tôi bỗng dưng đυ.ng phải cảnh anh ta chia tay bạn trai. Anh ta sẽ diệt khẩu nhóm trưởng của các cậu mất!”

“Lâm Cửu có bạn trai á?” Tôi và Tải Nguyên bất ngờ.

“Đúng vậy, tôi không biết, chắc là người ngoài ngành. Mẹ nó chứ! Tin động trời thế sao anh ta tha cho tôi ở đó tiếp được?”

“Hai người các cậu cũng ngủ với nhau rồi, dù sao tình nghĩa một đêm như một kiếp, cũng không đến mức gϊếŧ cậu được, ở đây tối đa là một tuần, hiểu chưa?”

Cái chuyện hai người này từng ngủ với nhau cả nhóm đều biết. Vốn cái chuyện nhóm trưởng của tụi tôi là fan của nhóm đối thủ đã đủ khϊếp sợ rồi, ai mà ngờ được bọn họ còn thật sự… có một chân? Theo lời Lý Bạch Lộ thì, nếu Lâm Cửu mà biết mấy cái bản thảo cóc khô về cậu ta do Châu Khải Nguyên viết, hẳn sẽ phải đánh gãy chân anh ta.

Còn sao tụi tôi lại biết chuyện đó ấy hả? Phải nhắc tới chuyện hai năm về trước…

Hai năm trước hai nhóm tụi tôi cùng tham gia một hoạt động, cũng vừa khéo ở cùng một khách sạn. Bốn chúng tui ra ngoài đi chơi, Châu Khải Nguyên nói mệt không nhấc người dậy nổi, liền ở lại khách sạn. Chơi được nửa tôi cũng mệt bở hơi tai, đi về trước.

Tụi tôi đặt phòng đôi, tôi và Châu Khải Nguyên ở cùng một phòng, Lý Bạch Lộ Diệp Triết ở một phòng, Tải Nguyên ở phòng đơn. Tôi ở trong phòng một lúc bỗng nghe thấy trong nhà vệ sinh có tiếng động, lại gần vừa nghe là biết bên trong có người đang làʍ t̠ìиɦ, động tĩnh còn không nhỏ. Tôi nghĩ thầm hay lắm cái tên nhà ngươi, hèn chi không ra ngoài chơi, không ngờ còn thừa dịp tụi tôi không ở đây vui vẻ cùng một em gái. Thôi cái này tôi cũng không tiện quấy rầy, ngồi an vị giả bộ như không nghe thấy gì hết.

Qua hai phút nữa tôi bỗng thấy không đúng lắm, sao lại toàn là tiếng kêu gào của Châu Khải Nguyên?

Tôi lén lút đi vào góc tường nghe trộm, ngay lập tức nghe được tiếng khóc nức nở đứt quãng của Châu Khải Nguyên: “Một lần thôi được không… anh, ngày mai em còn hoạt động… chậm lại, xin anh… Lâm Cửu…”

Không hổ là nhóm trưởng, lúc này rồi vẫn còn tâm tình lo lắng đáng khen cho lịch trình… Mà đợi đã, đậu má, Lâm Cửu ở đâu ra!