Chương 9

Lúc đầu tôi vẫn còn chưa phản ứng kịp Lâm Cửu rốt cuộc là chú chim lạ nào, sau đó lại nghe thấy tiếng tên đàn ông nọ nói “được”, tôi như bị sét đánh giữa trời quang: “Là vocal nhà bên! Mẹ nó, sao các người lại lăn lên giường rồi?”

Nếu Lý Bạch Lộ ở hiện trường nhất định cậu ta sẽ nói: “Đậu má thế mà làm thật luôn rồi!” rồi sẽ ghi âm uy hϊếp Châu Khải Nguyên ép cậu ta đi cọ nhà vệ sinh. Nhưng người đang ở hiện trường lại là tôi, khụ lúc này tôi liền bùng nổ, tiến lên đập cửa: “Làm gì vậy? Ban ngày ban mặt tuyên da^ʍ đυ. ai hả? Mau cút ra đây cho tôi!”

Trong nhà vệ sinh im lìm năm giây, sau đó giọng Châu Khải Nguyên run lẩy bẩy cất lên:

“Minh tổng, cậu không ra ngoài sao?”

“Tôi về nghỉ trước, ngài đúng thật là nhét cho tôi một món quà to đùng! Cho hai cậu năm phút, mặc đồ vào ra đây nói chuyện.”

Năm phút đồng hồ trôi qua, hai người cũng mặc xong đồ đi ra. Châu Khải Phong ngồi xuống cạnh tôi, vừa lại gần đã nghe ra “hương vị”. “Cút cút cút, sang bên kia ngồi.” Tôi đẩy anh ta sang chỗ đối diện ngồi cùng Lâm Cửu: “Nói đi, chuyện gì thế này?”

Lâm Cửu không hổ danh là “Thiên tiên” như lời fan nói, mặt không cảm xúc, mở mồm nói ba chữ: “Thì như thế.” Cái tên này nói ít thế, lạnh lùng không khác gì tảng núi băng, quả nhiên là cái bộ dáng không dính chút khói lửa nhân gian! Nhổ vào! Không dính chút khói lửa nhân gian? Còn nhét thẳng người nhà tôi vào phòng tắm vùi dập đấy!

“Hai người là anh tình tôi nguyện hay cưỡng bức đấy?”

“Là tôi cưỡng ép.” Lâm Cửu mặt không đỏ tim chẳng rộn.

Mẹ nhà anh cưỡng ép con người ta còn tỏ ra ngầu! Tôi liền xắn tay áo lên muốn đấm cho cậu ta một phát, lại bị Châu Khải Nguyên cản lại: “Đừng, anh Minh! Không được đánh!”

Cái mặt này, còn phải lên TV đấy!

“Cậu đó ngồi xuống cho tôi! Đừng có đυ.ng vào tôi, tϊиɧ ŧяùиɠ dính cả lên quần áo tôi rồi!!!”

“Cậu để anh ấy về trước đi, lát nữa bị người ta chụp được thì phải làm sao giờ?” Cậu ta vừa giữ tôi vừa giảo mồm với tên gian phu nọ: “Anh đi nhanh đi.”

Thành viên trong nhóm đã trở lại rồi, có chuyện gì để sau nói.

Lâm Cửu thế mà lại nở nụ cười, để lại câu “Em thật là biết chơi” rồi bỏ đi.

Tôi hết sức trợn mắt há mồm với cái hành vi vừa rồi của Châu Khải Nguyên: “Anh trai, để người ta đυ. xong còn phải trả thêm tiền nữa à? Rộng lượng thế sao lần trước tôi lỡ làm dơ cái giường của cậu mà cậu làu bàu tôi nửa tháng?”

Châu Khải Nguyên trong chớp mắt không ngọc thụ lâm phong nổi nữa, ngã xuống đất, vô cùng yếu ớt nói với tôi: “Ôi chao cái thắt lưng tôi, để anh ta làm đau quá, cậu không thương tôi lại còn quát tôi!” Tôi chặn ngang tha cậu ta vào trong nhà vệ sinh, vừa kéo vừa hỏi: “Có mang bao không?”

“Không… không có… sự tình bất ngờ…”

“Mẹ nó cậu óc lợn à? Không mang cậu còn cho hắn ta làm, mắc bệnh thì phải làm sao? Cút vào rửa đi!”

“Không, không bắn vào trong…” Châu Khải Nguyên già mồm: "Tôi bảo là có hoạt động nên…”

Tôi điên mất, người anh em này hình như hơi bình tĩnh quá mức, chẳng lẽ đây là tư tưởng tâm lý của mấy tên fan não tàn được ngủ với idol? Mẹ nó nhớ rồi đấy, cái tên họ Lâm gieo giống cho fan.

Khủng thật, “thiên tiên” cái đếch gì!

Hơn nửa tiếng đồng hồ sau, Châu Khải Nguyên đi ra, ngồi phịch trên giường giả chết, hỏi cậu ta chuyện gì là cậu ta lại lảng ngay sang chuyện khác. Mà cậu ta không muốn nói tôi cũng chịu, cũng đâu cầm dao kề cổ bức cung được. Chỉ ngó xem trên người cậu ta có chỗ nào có dấu hôn không che được hay không, đừng có để ngày mai thù lù trên sóng truyền hình.

Tôi vừa vén áo lên, cái tên Lâm Cửu đúng thật là, còn để lại một dấu răng điểm đỏ trên núʍ ѵú: “Được đó Bảy đồng tiền, kịch liệt phết.” Châu Khải Nguyên ngượng ngùng phi qua, sau lưng còn hơi đỏ, xem chừng mặc không được mặc đồ chữ V khoét sâu hay lộ được cơ bụng.

“Minh tổng, bôi thuốc cho tôi, tôi với không tới." Châu Khải Nguyên cởϊ qυầи ra sắm vai con rùa, vừa rồi đã kịp mua thuốc về, tôi cũng chỉ đành bôi thuốc cho cậu ta. Kết quả là cái thằng cha nọ kêu oai oái nói tôi nặng tay, bảo tôi nhẹ thôi? Nhẹ thôi? Tôi không gọt mất cái mông cậu là may lắm rồi! Mà lúc tôi đang bôi thuốc cho Châu Khải Nguyên, cửa bỗng mở.

“Anh Minh bọn em về…” Tải Nguyên ngây ngẩn cả người: “Các anh…”

“Không phải… em nghe anh giải thích…” Tôi đang định nói thì nghe thấy “bịch” một cái, ngẩng đầu lên thì thấy Lý Bạch Lộ và Diệp Triết đang đứng ở cửa, túi hoa quả trong tay Diệp Triết rớt xuống đất.

Bầu không khí chìm vào im lặng.

Hơn mười giây sau, Châu Khải Nguyên nói: “Cái đó, nếu mọi người nhìn mông anh xong rồi, thì anh mặc quần vào đây, hơi lạnh.”