Chương 1.1

Chương 1

Thời điểm Bùi Đình tìm được Cố Bảo , thanh niên biếng nhác mà ngồi ở sân khấu quán bar, đá rơi một chiếc giày, trong lòng ngực ôm mic, dùng thanh âm mềm mại nhẹ xướng tình ca.

Cố Bảo đã từng là Cố gia bảo bối, từ tên đều có thể nhìn ra được sự sủng ái của cả nhà. Đáng tiếc có lẽ tên quá tốt, mệnh ngược lại không tốt.

Bùi Đình bận quá, chờ hắn biết được Cố gia xảy ra chuyện, đã là một tuần sau. Cách nhà cũ của Bùi gia mấy chục mét, chính là Cố trạch, hiện đã bị dán niêm phong, làm ngân hàng cấp phong.

Cố Bảo phụ thân Cố Chính vào ngục giam, Cố mẫu biết được tin tức, liền trực tiếp hôn mê vào bệnh viện, lại kiểm tra ra được ung thư dạ dày, cũng may là giai đoạn đầu.

Toàn bộ Cố gia dựa vào chỉ là Cố Chính , Cố gia không giống như là Bùi gia, có mấy thế hệ gia tộc, dễ nghe chút xem như là nhân tài mới xuất hiện ở thành phố C , khó nghe lại kêu nhà giàu mới nổi.

Cố Chính không có, Cố gia liền cũng đổ. Sự tình đột nhiên phát sinh, Bùi Đình có nghĩ tới hỗ trợ, lại bị phụ thân kêu đi thư phòng tâm sự.

Bùi phụ chỉ dùng ngón tay điểm điểm, biểu tình nghiêm túc, Bùi Đình hiểu được, Cố Chính là rất khó được cứu ra.

Ngày đó ban đêm Bùi Đình hút rất nhiều điếu thuốc, cuối cùng vẫn là gọi đi vài cuộc điện thoại, tìm quan hệ ở Bắc Kinh , tìm luật sư tốt nhất . Hắn không có liên hệ Cố Bảo, bọn họ đã có hồi lâu không nói qua điện thoại,duy nhất một lần gặp mặt, vẫn là ở tiệc đính hôn Cố Bảo.

Cố Bảo, Cố gia chi bảo, lần đầu gặp mặt, Bùi Đình liền cảm thấy, như thế nào sẽ có nam hài xinh đẹp đến như vậy, làn da trắng nõn, lông mi vừa cong vừa dài, màu hồng nhạt môi.

Tựa như một vị tiểu hỗn huyết, lại tựa oa oa.

Thiếu niên thân thể mới vừa vận động, trên người không có mùi hương làm người chán ghét, chẳng sợ cậu mới vừa chơi trở về, cánh tay còn kẹp bóng đá, mồ hôi đậu ở chóp mũi , hướng hắn lộ ra hàm răng mỉm cười ngọt ngào.

Hắn thiếu chút nữa cho rằng Cố Bảo là tiểu cô nương tóc ngắn .

Cố Bảo kỳ thật cũng khẩn trương, Cố Chính muốn cậu hảo hảo thân cận đại ca nhà bên .

Cậu sáng sớm liền nghe qua Bùi Đình, trong lời đồn là con nhà người ta, mười chín tuổi cũng đã tốt nghiệp, giúp phụ thân chính mình làm việc, năng lực rất mạnh.

Cố Bảo trộm đánh giá người nam nhân trước mắt này, ở trong lòng bổ sung một cái, còn thực anh tuấn.

Như vậy soái nam nhân, cậu cũng tưởng lớn lên như vậy soái, không muốn giống như bây giờ, giống tiểu cô nương hơn.

Trong ban các bạn luôn cười cậu , nói cậu bị các ban gái cự tuyệt, là bởi vì ban gái không nghĩ cùng bạn trai chụp ảnh chung mà tựa như hai tỷ muội, chứ không phải nam nữ bằng hữu.

Cố Bảo tức điên, cố ý muốn phơi đen, kết quả không phơi đen được, ngược lại phơi tới bị thương, bị mẹ nó lải nhải đã lâu, lại dưỡng một đoạn thời gian làn da trở nên càng trắng.

Cố Bảo tâm như tro tàn.

Cậu thần tượng là Schwarzenegger, cậu đại khái muốn một lần nữa đầu thai, kiếp sau mới có thể trưởng thành như vậy.

Nhưng là Bùi Đình rất có tiềm chất, Cố Bảo nhìn người này hơn chính mình ba tuổi, lại so với chính mình cao hơn hai cái đầu.

Kia vai rộng chân dài, lộ ra cánh tay rắn chắc, mạch máu rõ ràng, nhìn rất có lực lượng.

Cố Bảo đem bóng ôm vào trước người, kéo kéo quần áo của mình, nỗ lực lộ ra nụ cười xán lạn .

“Ca ca hảo, em kêu Cố Bảo.”

Các bạn thân nói, chỉ cần cậu tươi cười liền có thể đem ý chí sắt đá đều mềm thành nước.

Chính là vị Bùi đại ca trước mặt, hiển nhiên là không giống những người đó.

Hắn lãnh đạm mà liếc mắt nhìn Cố Bảo một cái, quay đầu cùng Cố Chính nói: “Thúc thúc, con đi trước.”

Cố Chính cười ha hả, dường như không nhìn thấy Bùi Đình làm lơ bảo bối nhi tử nhà mình : “Thúc thúc đưa con đi ra ngoài.”

Bùi Đình tự phụ mà lắc đầu, lễ phép mà không mất khách khí nói: “Không cần.” Hắn ngữ khí dừng một chút: “Làm nhi tử ngài đưa con đi ra ngoài liền hảo.”

Dứt lời, Bùi Đình xoay người hướng cửa đi đến, hắn không có đi thật sự nhanh, bước chân lại thong thả, tư thái ưu nhã, không lâu sau, phía sau liền truyền đến tiếng bước chân dồn dập hỗn độn , Cố Bảo vội vã mà chạy đi lên, sau đó thật cẩn thận mà ở phía sau hắn cách đó không xa dừng lại.

Cố Bảo cùng Bùi Đình liền như vậy một trước một sau khoảng cách, thẳng đến Bùi Đình lên xe hơi nhà mình trước, hắn quay đầu lại nhìn nhìn Cố Bảo: “Không cần tặng.”

Nam sinh gương mặt hồng hồng, giống như trái mật đào, thẹn thùng mà đối Bùi Đình nói: “Ca ca, em Bảo là bảo bối Bảo.”

Bùi Đình đỡ cửa xe tay hơi hơi buộc chặt: “Tôi biết.”

“Kia ca ca anh đi đâu?”

Bùi Đình tĩnh hồi lâu: “ Đưa bàn tay ra tới.”

Cố Bảo ngoan ngoãn mà đem một đôi tay mở ra ở trước mặt Bùi Đình ,lòng bàn tay phấn mà non mịn, thịt chăng no đủ, mười ngón lại tinh tế.

Bùi Đình dùng đầu ngón tay hơi lạnh, ở lòng bàn tay cậu mà viết tên của mình: “Bùi Đình.”

Cố Bảo lòng bàn tay tê tê dại dại, khôi hài chính là, rõ ràng Bùi Đình từng nét bút viết đến nghiêm túc, Cố Bảo lại trừ bỏ cảm thấy ngứa, ngạnh một chữ cũng chưa nhớ kỹ, chỉ biết đem tay nắm chặt lên, hướng Bùi Đình cười: “Em đã biết, Bùi Đình.”