Chương 9: Bạn gái

Vẻ mặt Trình Triệt vô cùng chắc chắn, giống như cô đang nói một chuyện rất là bình thường là “Mặt trời mọc ở đằng đông, lặn ở đằng tây” vậy. Hạ Thu cắn đầu bút, không biết phải nói thế nào mới tốt, cuối cùng chỉ đành nói một câu: “Tự bảo vệ tốt bản thân.”

Trình Triệt mỉm cười, lôi sách giáo khoa đặt lên bàn. Dư chấn của trận say rượu vẫn còn đang mơ hồ phát tác, cô cảm thấy đầu mình đau như búa bổ. Cô vừa nằm xuống thì nghe được bên ngoài có người gõ cửa.

Trình Triệt bịt tai lại, toàn tâm toàn ý ngủ, tiếng gõ cửa vang lên một lúc lâu mới dừng lại.

“Trình Triệt, ngoài cửa có người tìm cậu.” Nam sinh ngồi hàng ghế đầu quay xuống nói với cô.

“Trừ khi là hiệu trưởng tìm tôi, nếu không thì có là ai cũng không làm tôi đứng lên được đâu.” Trình Triệt từ chối mọi lời gặp mặt.

“Là một mỹ nữ.” Biểu cảm của cậu nam sinh kia hơi ngượng ngùng.

Trình Triệt không nói câu nào, đứng dậy ra cửa.

Ngoài cửa là một cô gái có gương mặt trái xoan nhỏ nhắn, mái tóc dài đen rũ xuống thắt lưng. Trình Triệt nhanh chóng nhớ ra tên cô gái này, là Giang Nhã.

“Chào cậu, cậu là Trình Triệt đúng không?” Giang Nhã mỉm cười chào hỏi.

Trình Triệt gật đầu: “Tìm tôi có chuyện gì thế?”

Giang Nhã có lẽ không ngờ cô hỏi trực tiếp như vậy nên hơi sửng sốt một chút. Cô ta ngây người một lúc rồi nói tiếp: “Hôm qua có phải cậu ở cùng với Lục Thời Duyên không? Tôi không gọi điện thoại được cho anh ấy, hôm nay cũng không thấy anh ấy tới trường.”

Trình Triệt đang định phản bác lại là: “Rõ ràng hôm nay tôi đến trường với anh ấy”, nhưng nếu nói như thế thì chẳng khác nào gián tiếp thừa nhận chuyện tối qua cô ở chung với Lục Thời Duyên. Thế là cô nghiêng đầu, cười híp mắt: “Chuyện đó thì có liên quan gì đến cậu?”

“Tôi là bạn gái của anh ấy.” Giang Nhã nhìn cô, bình tĩnh trả lời.

“Vậy thì cô nên tìm bạn trai cậu để hỏi cho rõ ràng, nếu không gọi điện thoại được thì đến nhà anh ấy tìm, cậu hỏi một người xa lạ thì có ích gì chứ?” Trình Triệt vẫn cười tủm tỉm như cũ: “Hay là cậu vẫn căn bản chưa hề đi tìm?”

Trình Triệt cười rộ lên rất đáng yêu, ánh mắt cong cong, nụ cười tỏa sáng, nụ cười lúc này của cô ở trong mắt Giang Nhã chẳng khác nào một loại khıêυ khí©h trắng trợn. “Lục Thời Duyên anh ấy... không thích tôi hỏi anh ấy quá nhiều.”

“Tôi cũng như thế, không thích bị hỏi quá nhiều.” Trình Triệt nhẹ nhàng trả lời, nhưng lời nói lại không khách khí chút nào.

Giang Nhã nhìn cô hồi lâu, sau đó xoay người rời đi. Trình Triệt nhanh chóng vào lớp, đây là vở kịch cẩu huyết gì thế, chẳng lẽ cô lại vô tình trở thành người thứ ba rồi à? Ban đầu trong lòng cô còn hơi nghi ngờ Giang Nhã một chút, nhưng sau cuộc nói chuyện lần này thì đã tan thành mây khói.

Không phải cô coi thường Giang Nhã, Giang Nhã cũng là một nữ thần trong lòng các nam sinh, nhưng chỉ là cô ta vừa mới lên tiếng thì Trình Triệt đã biết Giang Nhã và Lục Thời Duyên không phải người của một thế giới.

Cô lấy điện thoại ra muốn thông báo cho Lục Thời Duyên , nhưng nhập vân tay mãi mà không mở khóa được.

Trình Triệt ôm trán, điện thoại của cô không có ốp nên cô rất nổi bật trong đống điện thoại, không ai cầm nhầm được. Chiếc điện thoại trong tay cô lúc này cũng không có ốp, nhưng lại không phải của cô.

Xong đời rồi, sáng sớm nay vội vội vàng vàng, cô và Lục Thời Duyên cầm nhầm điện thoại của nhau rồi.

Trình Triệt ủ rũ ngồi xuống, cô phải đi tìm Lục Thời Duyên đổi lại điện thoại thôi.

Cả ngày nay không có ai đến tìm cô, điện thoại đặt trong ngăn bàn suốt. Cô cầm lên, đúng là có mấy tin nhắn và cuộc gọi nhỡ của Giang Nhã thật. Cô muốn xem Giang Nhã đã gửi tin nhắn gì, nhưng suy nghĩ một chút lại nhịn được. Cô có thể xem, nhưng cô cảm thấy không cần thiết.

Đến giờ tự học buổi tối, Trình Triệt vẫn ở trong lớp làm bài tập như bình thường. Có người bước vào lớp nhưng cô cũng không ngẩng đầu lên, chỉ chăm chú làm bài. Người nọ đứng sau cô một lúc, chậm rãi lên tiếng: “Câu thứ ba sai rồi, đáp án đúng là B.”

Ha ha, cuối cùng anh cũng tới rồi. Trình Triệt đặt bút xuống, duỗi eo một cái: “Thứ mà anh muốn đang ở chỗ em.” Cô giơ điện thoại của Lục Thời Duyên lên: “Hàng của em đâu?”

Lục Thời Duyên đặt điện thoại di động của cô xuống bàn, hai người nhìn như hai tên xã hội đen đang giao dịch ma túy.

Trình Triệt cười khúc khích: “Hôm nay bạn gái anh đã tới tìm em.”

Lục Thời Duyên nhướn mày: “Bạn gái nào?”

Trình Triệt nháy mắt một cái: “Là cô gái xinh đẹp có mái tóc dài kia.”

Lục Thời Duyên không giải thích.

Trình Triệt vươn tay nắm lấy tay anh, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên hỏi: “Anh Lục, em có một vấn đề nghĩ mãi không hiểu.”

Lục Thời Duyên nhìn thoáng qua tay cô: “Có chuyện gì cứ nói thẳng.”

Trình Triệt không có ý định buông tay ra: “Anh có thể nói cho em biết một chút...” Cô kéo Lục Thời Duyên ngồi xuống bên cạnh mình: “Câu thứ ba tại sao lại chọn B?”