Chương 1.2: Khai giảng

Trình Vân Hoa gọi cô xuống lầu: “Bảo bối, mau xuống ăn hoa quả, hôm nay con đến trường có gì thú vị không?”

Trình Vân Hoa là một bà mẹ đơn thân, sau khi ly hôn với cha Trình Triệt, bà một mình nuôi lớn cô nên người. Ông bà ngoại Trình Triệt chỉ có một cô con gái là Trình Vân Hoa, thế nên yêu cầu con gái bà theo họ mẹ.

“Con xuống đây.” Trình Triệt đứng dậy, chạy xuống dưới lầu.

Khai giảng tuần đầu tiên thì Trình Triệt đã đến muộn năm ngày, chiến tích này đã lớn đến mức cô bị phê bình trước toàn trường.

Mấy hội viên hội kỳ luật nhìn cô đã thành quen: “Nào, tới đây kí tên đi.”

Trình Triệt ký xong thì ngó nghiêng xung quanh, sau đó túm lấy tay Chu Tử Hiên “Chủ tịch của các anh đâu rồi?”

Chu Tử Hiên “aiyo” một tiếng: “Các cô gái muốn tìm chủ tịch Lục nhiều lắm, em phải xếp hàng đó.”

Trình Triệt không nhịn được trừng mắt nhìn anh ta: “Em xin chen ngang.”

Chu Tử Hiên chỉ về phía thư viện: “Cậu ấy ở trong đó, nhưng bây giờ tốt nhất là em đừng tới.”

Anh ta còn chưa nói xong thì Trình Triệt đã chạy mất rồi, Chu Tử Hiên hét lên sau lưng cô: “Đừng trách anh không nhắc nhở em!”

Trình Triệt chạy một mạch tới thư viện. Cô hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, sau đó mở cửa bước vào, thuận tiện khóa cửa lại.

Lục Thời Duyên đang ngồi đọc sách sau một chiếc bàn lớn, anh nghe thấy tiếng động thì hơi ngẩng đầu lên một chút. Anh chỉ ngồi đó, nhưng lại mang tới một cảm giác tôn quý không diễn tả được bằng lời.

Cô gái thở hổn hển chạy về phía này, cố gắng hít sâu ổn định hơi thở, làn da trắng như sữa hơi ửng hồng, đôi môi đỏ mọng, hàm răng trắng sáng, đôi mắt như ánh sao.

Thư viện này cũng là phòng làm việc của hội học sinh, lúc bình thường cũng có không ít người lui tới, nhưng mỗi khi Lục Thời Duyên ở đây thì mọi người đều thức thời mà không đến quấy rầy anh.

Ngoại trừ Trình Triệt.

Lục Thời Duyên hờ hững nhìn cô: “Có chuyện gì thế?”

Trình Triệt nghĩ thầm, hai người đã gặp nhau vài lần rồi, thế mà anh vẫn không nhớ rõ tên cô.

Nhưng không sao cả.

Trình Triệt đi tới trước bàn của anh, nhẹ nhàng nói: “Hội trưởng, anh có thể gạch tên em ra khỏi biên bản được không?”

Lục Thời Duyên nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Sợ là không được.”

Trình Triệt nghĩ thầm: “Cố gắng lên, Trình Tiểu Triệt!!!”

Cô lại bước lên một bước nữa, kiễng chân hôn lên má Lục Thời Duyên.

Lục Thời Duyên nắm lấy cằm cô, hai gò má trắng nõn phồng lên: “Em muốn làm gì hả?”

“Làm anh.” Trình Triệt ghé vào lỗ tai anh nói thầm, giọng nói vô cùng thuần khiết.

Trình Triệt không nhìn thấy được biểu cảm của Lục Thời Duyên, nhưng cô bỗng hốt hoảng khi nghe thấy Lục Thời Duyên cười một tiếng.

Anh nhìn gương mặt ửng hồng của cô, cười như không cười: “Trình Triệt phải không?”

Chuông vào lớp vang lên, Lục Thời Duyên cầm sách bước ra ngoài. Trình Triệt vẫn còn đơ người ở bên trong, thì ra anh vẫn nhớ cô.

Ngày hôm sau, trong giờ thể dục, Trình Triệt lại gặp lại cô gái tóc dài mấy hôm trước. Ban đầu cô còn chưa dám chắc chắn người này có phải cô gái nức nở đêm hôm đó hay không, nhưng cô thấy Lục Thời Duyên cũng đang ở trong sân chơi bóng, cô gái tóc dài ngồi ở trên ghế chờ, ôm một chiếc áo khoác.

Trình Triệt nhìn thế đã xác định được bảy tám phần.

Cô gái này trông rất xinh đẹp, cằm nhọn mắt to chứ không giống kiểu mặt baby như Trình Triệt. Lục Thời Duyên chơi bóng xong thì đi uống nước, cô nghe được anh gọi cô gái kia là “Giang Nhã.”

Cô chọc chọc Hạ Thu đứng bên cạnh: “Lục Thời Duyên có bạn gái chưa thế?”

Hạ Thu đang làm bài tập cho tiết tự học buổi tối, không ngẩng đầu lên: “Không có, Lục Thời Duyên không gần nữ sắc.”

“Hình như anh ấy và cô gái tên là Giang Nhã kia rất thân thiết.”

“Tiểu Triệt Triệt” Hạ Thu đột nhiên ngẩng đầu: “Cậu phải nhớ rằng, liếʍ cẩu thì cuối cùng cũng chỉ trắng tay mà thôi.”

(Liếʍ cẩu: Ngôn ngữ mạng, chỉ người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình nhưng vẫn không có tôn nghiêm và liêm sỉ, vẫn bám lấy người đó)

“Tiểu Thu Thu”, Trình Triệt lắc đầu: “Trắng tay là vì bọn họ liếʍ sai cách.”

Một quả cầu lông bỗng nhiên bay tới, rơi thẳng lên đầu Trình Triệt, cô giật mình kêu lên thành tiếng.

Mấy nam sinh nhanh chóng xin lỗi, nhờ cô ném lại quả cầu sang.

Trình Triệt ném trở lại, cô giơ tay thật cao, lộ ra một đoạn eo thon trắng như tuyết.

Hạ Thu cầm bài tập giơ lên: “Bài đồ thị hàm số này sao cậu lại làm ra kết quả này thế?”

Hai người bắt đầu làm bài.

Lục Thời Duyên về phòng thay quần áo, trước khi đi anh còn nhìn Trình Triệt một cái.

“Tiểu Thu Thu, tớ muốn đi vệ sinh, tan học thì cậu cứ về trước đi, không cần đợi tớ đâu!” Trình Triệt cảm nhận được ánh mắt của Lục Thời Duyên thì nhanh chóng đi theo anh.

Phòng thay đồ nam lúc này không có ai, Trình Triệt đứng ở cửa, đột nhiên cảm thấy hành vi này của mình rất hèn mọn.

Cô định nhìn lén Lục Thời Duyên thay quần áo à?

Bỗng một bàn tay vươn ra, túm lấy cổ áo Trình Triệt, kéo cô vào trong.

“Theo dõi anh à?” Lục Thời Duyên híp mắt nhìn cô. Anh cao một mét tám mươi lăm, Trình Triệt chỉ đứng tới ngực anh.

Khoảng cách giữa hai người gần đến mức Trình Triệt có thể ngửi được mùi sữa tắm tươi mát trên người Lục Thời Duyên, hàng lông mi của dài của anh khẽ rủ xuống.

Cô thuận tay ôm lấy hông Lục Thời Duyên, kéo anh lại gần hơn, cười ranh mãnh: “Em chỉ muốn hỏi anh một câu, cuối tuần anh có muốn tới nhà em chơi không?”

Lục Thời Duyên gỡ tay cô ra: “Có chuyện gì sao? Bạn học Trình Triệt?”

“Em muốn cùng với anh làʍ t̠ìиɦ...” mấy chữ bánh kem tình yêu còn chưa được nói ra thì ngoài cửa đã vang lên tiếng cười đùa và tiếng bước chân. Lục Thời Duyên bịt miệng Trình Triệt lại, kéo cô vào một căn phòng có khóa.

Thân thể hai người ép chặt lên nhau, bầu ngực mềm mại của thiếu nữ dán chặt lên người anh. Lục Thời Duyên ghé vào lỗ tai Trình Triệt, thì thầm: “Nếu như cỡ ngực của em là D thì anh có thể suy nghĩ một chút.”

Trình Triệt bình tĩnh trả lời: “Một lời đã định.”