Cặn Bã Chiếm Đoạt

4.75/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Đang Cập Nhật
Cô là ai? Tại sao cô không nhớ gì cả? Còn anh ta là ai? Cô càng không rõ. Chỉ biết rằng hằng đêm lúc mơ màng anh ta đã mạnh mẽ chiếm đoạt cô trong khi cô không hay biết gì. Đối với Hạ Quân mà nói thì  …
Xem Thêm

Chương 1
Bầu trời đêm mang một màu đen u uất, huyền bí. Ánh trăng mờ ảo soi sáng trên khung trời đen lấp lánh những ngôi sao như viên kim cương. Ánh đèn đô thị hào nhoáng xa hoa, trời về đêm dường như càng nhộn nhịp hơn hẳn ban ngày. Tiếng nói cười vang lên khắp mọi vỉa hè đến quán ăn đường phố, nhà hàng sang trọng.

Khu chung cư cao cấp xây theo kiến trúc một trụ sở công ty lớn nhất thành phố G, khu chung cư loại I bao người mơ ước được sống và bao người cũng cũng lè lưỡi vì sự đắt đỏ của nó. Dãy hành lang dài trên tầng cao nhất, tiếng giày da va chạm với sàn nhà, xung quanh lại là một mảng yên lặng, âm thanh vang lên có chút quỷ dị. Rồi tiếng dày da cũng tắt, cái bóng đen mờ dưới ánh đèn yếu ớt dừng lại trước căn phòng nào đó.

Mở cửa bước vào trong, người đó bật đèn lên. Thoáng chốc cả căn phòng sáng rực. Bên cạnh khung cửa sổ là chiếc ghế sô pha nhỏ nhắn, an tọa trên ghế là một cô gái đang say ngủ. Cô gái không quá mức xinh đẹp nhưng cả gương mặt lại toát lên nét gì đó rất cuốn hút khiến người khác muốn nhìn ngắm mãi thôi. Làn da trắng, hai gò má hồng hào, sóng mũi dọc dừa và đôi môi đỏ mọng.

Dật Quân nới lỏng cà vạt gương mặt tuấn mỹ có chút không vui, ánh mắt màu xanh lam nhạt của phương Tây như mặt biển yên ắng lúc này đang dậy sóng, nhưng khi nhìn thấy Hạ Lạc Nhu bỗng chốc trở nên an tĩnh lạ thường, ánh mắt hiện rõ sự ôn nhu. Đến gần cô gái nhỏ anh bế cô lên giường. Có lẽ là do lực đạo khá mạnh nên khiến cô thức giấc. Hai mắt mở ra để lộ đôi đồng tử màu đen ma mị nhưng vô hồn. Có thể nhận thấy cô bị thôi miên...

Hạ Lạc Nhu nhìn chằm chằm Dật Quân như một phản xạ trong mắt dường như cũng chỉ có duy nhất hình bóng anh tồn tại. Dật Quân quỳ xuống cạnh giường tay nâng cằm nhìn cô.

“Lạc Nhu... Ai là người yêu em nhất?”

Giọng nói trầm ấm như dòng nước đầy sức hút.

Hạ Lạc Nhu ngồi trên giường mấp máy mở miệng: “ Dật Quân...” Như một con robot đã cài đặt sẵn nhưng không khiến anh mất hứng trái lại còn nở nụ cười.

“Anh yêu em nhất... Và người em yêu nhất là anh Dật Quân có biết không?”

Bàn tay thon dài vuốt nhẹ má cô. Hạ Lạc Nhu vẫn ngồi đấy chăm chú nhìn theo anh. Bàn tay Dật Quân dần từ má chuyển động xuống chiếc áo cô đang mặc dần tháo từng cúc áo ra khỏi vị trí, dần dần cởi cả chiếc áo ngực cho đến chiếc quần che phủ vùng tam giác quyến rũ. Chốc cái Lạc Nhu đã trần trụi trước mặt anh, làn da trắng như men sứ, đôi nhũ hoa trắng muốt no đủ tựa như hai chú thỏ đính hai viên ngọc đằng trước.

Bàn tay không ngiêm túc vuốt ve từng tấc da thịt mịn màn sau đó lại vuốt ve nắn bóp đôi nhũ hoa, lập tức một cảm giác mềm mại lan truyền khắp bàn tay. Sau đó ôm nhẹ eo nhỏ đặt lên môi cô nụ hôn mạnh liệt như muốn cắn nát môi cô.

“Ưʍ...”

Khẽ phát tiếng động lập tức có khe hở cho cái lưỡi nóng bỏng luồn lách vào trong như muốn nuốt hết mật ngọt trong khoang miệng. Thấy cô dường như đã ngộp thở liền thả ra rồi bắt đầu cởi bỏ hết chướng ngại vật. Dùng sức nặng của cơ thể đè lấy cô trên giường.

“Nên nhớ em chỉ là của anh”

Tiếp tục anh lè lưỡi ra liếʍ mυ"ŧ xương quai xanh đầy mê hoặc, gương mặt chôn sâu vào cổ liếʍ liếʍ tai rồi cắn nhẹ khiến nó chốc lại ửng đỏ lên, anh còn hôn thật sâu vào cổ để lại vết tích đỏ đậm. Hơi thở càng trở nên nóng rực cứ phả vào vùng cổ nhạy cảm.

Thân thể của cô và ngay cả mùi hương trên cơ thể cô đều khiến hắn mê luyến, vừa vuốt ve lại vừa nỉ non: “Em có biết anh yêu em thế nào không? Vì em anh không ngại hy sinh mọi thứ...”

Nói tới đoạn này hắn dùng sức ở đầu gối nhấn mạnh vào hoa huy*t đã ẩm ướt, đôi môi tích cực liếʍ mυ"ŧ hạt ngọc nhỏ, tay ôm thắt lưng tay nắn bóp nhũ hoa mềm mại, cả người Lạc Nhu chợt có phản ứng run rẩy. Môi cô mấp mấy: “Ngứa...” Cả cơ thể cũng phối hợp trở nên õng ẹo.

Dật Quân cười tà, càng dùng sức nhấn mạnh vào nơi thần bí, nơi ấy càng trở nên ẩm ướt hơn, hắn dừng lại động tác liếʍ mυ"ŧ buông th cho gò bồng đào đã đỏ hồng căng cứng, cúi đầu dùng lưỡi liếʍ sơ sài kí©h thí©ɧ qua lại hoa huy*t nhỏ khiến nó một trận co rút, đầu lưỡi tiến sâu vào hoa huy*t trêu chọc hạt đậu nhỏ sớm cương cứng. Đầu lưỡi đi tới đâu kí©h thí©ɧ tới đó không buông tha từng nghóch ngách nào của hoa huy*t còn hướng nó cắn nhẹ một cái.

Lạc Nhu cũng chợt phát ra những tiếng rên khẽ cả người ngứa ngáy khó chịu. Ánh mắt phủ một lớp sương mỏng. Cả người như phủ một lớp áo đỏ hồng ma mị, ánh mắt đen kia càng trở nên mị hoặc hơn bao giờ hết.

Hắn dùng một ngón tay đâm vào hoa huy*t, lại ác ý cứ trêu chọc khiến hoa huy*t cô run rẩy, Lạc Nhu cứ liên tục cảm thấy khóc chịu, Dật Quân nhếch môi cười tà: “Ưʍ... thật chặt nha... Dù thế nào anh cũng không buông tha cho em...”

Vừa dứt lời hắn nâng mông cô cao lên, cự vật ở giữa đã sớm cương cứng nhìn thấy hoa huy*t lại trở nên cứng rắn hơn, hình dáng nó lúc này thật đáng sợ. Tách chân cô ra sau đó vòng hai chân thon dài vào vòng eo rắn chắc, hắn dùng cự vật chà sát, cọ cọ khıêυ khí©h bên ngoài hoa huy*t. Sau đó dùng cự vật to lớn đâm mạnh vào sâu trong hoa huy*t.

Cả người Lạc Nhu đau đớn nhưng thoáng cái lại có kɧoáı ©ảʍ dâng trào, gương mặt ửng đỏ kèm theo tiếng thở dốc. hoa huy*t như nuốt chửng lấy cự vật to lớn siết chặt lấy nó. Từ trong khuôn miệng xinh xắn dần phát ra những tiếng rêи ɾỉ kiều mị.

“A...ưʍ...”

Nhưng Dật Quân đâu có để vậy hắn cứ rút ra rồi lại đẩy vào khiến cô dâng cao trào rồi lại tụt dốc không phanh...

Còn hắn vẫn nở nụ cười đầy ẩn ý....

--- --------

Đang buồn ngủ viết xong ta đăng luôn,...

Thêm Bình Luận