CHƯƠNG 1: TRƯỚC KHI XUYÊN QUA

Cao ốc 48 tầng bằng bạc phá lệ khí thế sừng sững ở giữa trung tâm thành phố S, toàn bộ toà nhà đều được làm từ kính cường lực thật dày, khi ánh mặt trời chiếu xuống từ trên cao chiết xạ ra ánh sáng rực rỡ, mang đến tác động thị giác vô cùng mạnh mẽ.

Tầng cao nhất của toà nhà lại an tĩnh đến nổi gần như không có người, liếc nhìn lại chỉ thấy một cánh cửa thuỷ tinh lẳng lặng đứng yên đó. Trong văn phòng có một người đàn ông trung niên mặc tây trang đang nơm nớp lo sợ đứng nghiêm.

Trong căn phòng rộng rãi đè nén đến đáng sợ, dường như chỉ nghe được tiếng của âm thanh lật mở tài liệu, rõ ràng phong cách thiết kế không có lãnh ngạnh, vậy mà bây giờ không khí lạnh đến đáng sợ.

Vách phòng làm việc sơn màu trầm ấm, những vòng tròn trên vách tường màu be, đơn giản nhưng không mất đi khí khái ưu nhã. Hai hàng kệ cao lớn được đặt đối diện nhau trên tường, đủ loại sách được đặt chỉnh chỉnh tề tề trên giá theo phân loại, kinh tế thế giới, lý luận thực tiễn, triết học, các loại sách quản lý tài chính không cái nào không có.

“đông đông đông…” Chiếc đồng hồ kiểu dáng Châu Âu được điêu khắc hoa văn phức tạp đứng lẳng lặng một góc trên giá sách, đột nhiên phát ra âm thanh nhắc nhở thời gian đang trôi qua, để cho người ta không khỏi hướng về nó mà liêc nhìn mấy lần.

“Ba.” Một tập văn kiện màu xanh đột nhiên dùng sức mà đập vào trên người người đàn ông trung niên đang đứng đó, giấy tờ lập tức bay tán loạn ra ngoài, rơi lả tả trên đất.

Trước bàn làm việc sang trọng màu nâu, lớp sơn màu đen trên ghế, một cô gái trẻ tuổi một thân màu đen chuyên nghiệp, lười biếng áp người dựa lưng vào ghế, ánh mắt đung đung lưu chuyển bức người lăng lệ, sắc mặt khó coi đến cực điểm nhìn người đàn ông trung niên trước mặt, khoảng khắc khoé miệng hơi câu lên một nụ cười lạnh, đôi mắt đen tràn đầy cám dỗ mà lạnh lùng, “đây chính là tinh anh của phòng tài vụ? Nhất định chính là rác rưởi, công ty thiệt hại trong thời gian dài như vậy cũng là do các người nguỵ tạo bừa bãi mà ra, giám đốc Tưởng, ông là đang khi dễ Tô Tố tôi trẻ tuổi hay mắt mù? Hả?” Từ hả cuối cùng đặc biệt nhân mạnh, giọng nói nhẹ nhàng nhưng mang theo khí tức nguy hiểm.

Nam nhân trung niên được gọi là Giám đốc Tưởng cố gắng lảng tránh ánh mắt của Tô Tố, đáy mắt lén lút hiện lên một tia bối rối không muốn người khác biết cùng với phẫn hận, bình tĩnh mở miệng: “Tổng giám đốc, tôi không hiểu ý của ngài , cái này là báo cáo của phòng tài vụ đã báo cáo rõ, Tổng giám đốc không tin có thể tự mình kiểm tra, nếu như quả thực tra được cái gì, tôi tự nguyện từ chức rời khỏi công ty. “

Tô Tố khẽ cười một tiếng, đứng dậy, mang theo ý giễu cợt mà mở miệng nói “nếu giám đốc Tưởng đã nói như vậy thì ta cũng an tâm, chỉ là ta không muốn tình huống như vậy lập lại lần thứ hai, như thế, Tưởng giám đốc đã hiểu rõ chưa?” Cô sẽ ngu ngốc đến nỗi cho kẻ khác cơ hội lần thứ hai khiêu chiến quyền uy của mình sao? Xem ra có không ít người có trí nhớ quá là không tốt đi, như vậy, lần này….. Nếu như đã cỡi lên đầu nàng làm mưa làm gió rồi, vậy thì cũng đừng có trách nàng trở mặt không quen biết.

Nghe nói như vậy, Giám đốc Tưởng nhìn thẳng Tô Tố, trong mắt hiện rõ đắc ý, đến cuối cùng cũng chỉ là một nhà đầu không biết gì mà thôi.

“Tôi hiểu rồi, Tổng giám đốc.” Trong lúc mở miệng cũng không che giấu được ý trào phúng.

Tô Tố rũ mắt xuống, lông mi thật dài che đi lãnh ý trong mắt, thân hình nhỏ nhắn xinh xắn lại lần nữa áp vào trong ghế, đạm nhiên mà mở miệng: “Nếu đã như vậy, Giám đốc Tưởng cũng nên mang theo rác rưởi của ông mà cút khỏi đây đi.” Cô thật sự cũng không ngại làm “người xấu” một chút đâu.

Lời này vừa nói ra, trên mặt nam nhân trung niên phút chốc hiện lên vẻ khó coi, tức giân nhưng không thể nói, nắm đấm nắm chặt rồi lại buông ra, cuối cùng ngồi xổm xuống đất mà đem giấy tờ tán loạn kia mà nhặt lên, sau đó cúi đầu thất vọng mà rời đi, trong nháy mắt xoay người cả gương mặt nhăn nhó vì phẫn nộ phản chiếu lên cánh cửa thuỷ tinh.

Tô Tố ngồi trước bàn làm việc cao tầng xem bảng khai báo tài vụ mấy năm gần đây, càng xem nhiệt độ trong phòng càng giảm xuống vài phần, cuối cùng bộp một tiếng, mười ngón tay thon dài tinh tế dùng sức mà ấn xuống máy tính. Từ khi cô tiếp nhận công ty, mỗi năm công ty đều bị thiếu hụt, vốn cho rằng ông ta là nhân viên cũ của công ty, là thuộc hạ của ông nội sẽ không làm chuyện có lỗi với công ty, nói cho cùng cũng là do nàng quá ỷ y.

Tô Tố đứng dậy, chậm rãi đi đến trước cửa sổ sat đất, khoanh tay lại nhìn ngắm phong cảnh dưới kia, dường như đang nói chuyện cùng ai đó nhưng lại giống như thở dài, “xem ra là có người không muốn sống an ổn nửa đời còn lại rồi…” Cô vốn không muốn làm như thế, thế nhưng mà để họ tự ý làm loạn cũng không phải là tác phong của cô ấy.

“Cộc cộc cộc….” Một hồi gõ cửa có quy luật đột nhiên vang lên, cứt đứt suy nghĩ của Tô Tố, lấy lại tinh thần, Tô Tố cười nhẹ một tiếng mang theo khổ tâm bất đắc dĩ, sửa sang tâm tình của mình trong nháy mắt lại biến thành cường đại đến không gì không thể, sau đó mới mở miệng nói “mời vào!”

“Tổng giám đốc, Tổng giám đốc của tập đoàn Trầm Thị đột nhiên đến thăm, hiện tại đang ở phòng họp đợi ngài.” Người vừa tiến vào là thư kí của Tô Tố, bất quá tuổi cũng không quá 30, khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn toát lên vẻ quyến rũ, toàn thân trên dưới tản ra một cổ mị lực của nữ nhân thành thục, so với Tô Tố, thiếu đi mấy phần cường thế cùng lăng lệ.

Tô Tố nhíu mày, phòng họp? Cô nhớ kỹ rằng Tô gia cùng Thẩm thị hình như là không có qua lại hay giao dịch gì mà/

“Tôi biết rồi, còn có, bãi bỏ tất cả lịch trình của ngày mai đi.” Nhớ tới việc buổi sáng gia gia đột nhiên gọi điện thoại tới, cô lại trở nên đau đầu, đưa tay vuốt vuốt lấy mi tâm, phân phó thư ký huỷ bỏ lịch trình của ngày mai.

Thời điểm Tô Tố tiếp nhận Tô gia bất quá cũng là hai mươi hai tuổi, khi đó Tô gia không có cường đại như bây giờ, thời gian ngắn ngủi năm năm, Tô gia trong tay Tô Tố phát triển nhanh chóng, hơn nữa còn lại độc chiếm vị trí đầu trên thương trường, dường như là lũng đoạn cả nền kinh tế của quốc gia. Tô Tố từ nhỏ đã tiếp nhận nền giáo dục cao cấp, bởi vì cha mẹ qua đời sớm, cô lớn lên trong vòng tay của gia gia, bảy năm trước không đành lòng nhìn một mình gia gia phải chống đỡ Tô gia đang lúc lung lay sắp đổ, dứt khoát từ bỏ ý muốn xuất ngoại học chuyên sâu, dùng 2 năm ngắn ngủi ép chính bản thân mình cường đại lên. Cường đại đến đủ để chống đỡ lấy toàn bộ Tô gia, bây giờ cô đã làm được.

Cửa phòng họp bị mở ra, Trầm ngôn ngước lên nhìn thì thấy một người phụ nữ, cô một thân đồ đen công sở, đồ vest làm nổi bật lên thân hình mười phần tinh tế, phần đùi tinh tế được quấn chặt trong váy chữ a, hiển thị lên dáng người tinh tế mười phần. Đôi chân thon dài trắng nõn bại lộ trong khí, trên chân là một đôi giày cao gót mà đen, theo bước chân tiêu sái của Tô Tố mà phát ra tiếng va chạm.

Trầm Ngôn cảm thấy rằng nữ nhân hắn đã thấy qua rât nhiều, thế nhưng đối với dạng người tinh tế gần như hoàn hảo như Tô Tố thì anh không tìm được người thứ hai, có ai có khả năng khiến một chiếc váy công sở mặc lên ngươi lại có cảm giác như lễ phục, anh nghĩ, cũng chỉ có dạng phụ nữ xuất sắc như Tô Tố làm được, phụ nữ như thế làm bạn cũng không tệ, nếu là vợ….Suy nghĩ một lúc, Trầm Ngô lắc đầu, phụ nữ ưu việt như vậy anh ta quả thực ăn không tiêu.

“Tổng giám đốc Tô vẫn trước sau mê người như vậy.” Trầm Ngôn đầy ẩn ý châm chọc mà mở nụ cười tựa tiếu phi tiếu, tựa hồ như đối với cô có hứng thú thật lớn.

Tuỳ ý ngồi đối diện với Trầm Ngôn, Tô Tố chỉ là liếc mắt nhìn anh ta một cái, đối với ý trêu tức của anh ta cô làm như không nghe thấy, “chẳng lẽ Ngôn thiếu hôm nay đến đây chỉ là để nói nhảm như thế này hay sao? Xin lỗi, tôi thật sự không có thời gian rảnh rỗi cùng Ngôn thiếu lãng phí thời gian ở đây.” Nói xong, cô làm bộ muốn đứng dậy rời đi.

“Tổng giám đốc Tô không phải một mực muốn hạ bị Thẩm gia sai? Bây giờ Thẩm gia coi như chia năm xẻ bảy….” Vừa nói tới đây, Trầm Ngôn lại không có ý muốn nói tiếp, ý tứ trong đó không cần nói cũng biết.

Nghe nói đến đây, Tô Tố không khỏi nhìn thẳng vào Trầm Ngôn một cái, đột nhiên cười nhạo một cái, “Tô Tố tôi làm việc luôn có nguyên tắc, mặc dù đối với Thẩm gia tôi đã nắm chắc phần thắng, nhưng mà tuyệt đối sẽ không đâm sau lưng người khác, hợp tác với anh…..” Nói đến đây, Tô Tố dừng lại, khoé miệng hơi câu lên một nụ cười khinh miệt, tựa hồ như chế giễu Trầm Ngôn vô tri, sau đó lại nói tiếp, “Tô Tố tôi rong ruổi thương trường chưa có chuyện gì là không làm được, tôi có thể ngồi lên vị trí này, còn cần phải hợp tác với anh hay sao? Cho nên Ngôn thiếu à, mời anh về cho, chuyện riêng của Thẩm gia mấy người tôi cũng lười quan tâm, Thẩm gia có thiếu ai cũng không liên quan gì đến tôi! Tô Tố tôi quan tâm chỉ có danh dự của thẩm gia mà thôi.” Cô vừa dứt lời liền không chút do dự mà quay người rời đi, nhìn bóng lưng rời đi của Tô Tố, Trầm Ngôn nhắm mắt lại, hắn thật sự là không cam tâm….