Chương 1: "Lần đầu tiên nhìn thấy cậu, tớ đã muốn đẩy ... cậu xuống giường"

Dư Y Y bị tiếng chuông điện thoại đánh thức và tiếng ồn chói tai vang lên không ngừng làm đánh bay cơn buồn ngủ lờ đờ sáng sớm của cô.

Sau khi lăn lộn trên giường mấy vòng thì cô không thể ngủ lại được. Cuối cùng cô đành ngồi dậy, mất kiên nhẫn vén chăn lên mà cầm điện thoại di động.

Chín giờ mười lăm phút.

Là Trần Nhân Vi gọi đến.

Cộng thêm mười mấy cuộc gọi nhỡ.

"A lô?" Vì vừa thức dậy nên giọng nói của cô hơi khàn.

"A a, Y Y, sao cậu còn chưa dậy nữa? Hôm nay chúng ta phải làm thủ tục nhập học đó!" Đầu dây bên kia vội vàng lo lắng.

Làm thủ tục nhập học? Hmm, hình như là có chuyện như vậy.

"Cậu vội gì chứ? Không phải chỉ trong một ngày là xong."

Dư Y Y không biết có việc gì mà phải vội, nói đúng ra là, cô không thấy làm thủ tục nhập học có gì phải vội, nên tay trái cầm điện thoại di động rồi từ từ xuống giường chuẩn bị rửa mặt.

"Nghe nói sáng nay có hotboy khoa Công Nghệ Thông Tin mới của năm nhất đó! Tụi mình phải sớm nắm lấy cơ hội!"

"Bốn năm đại học mà, cậu vội cái gì chứ?"

Dư Y Y trợn trừng mắt, mặc dù cô biết Trần Nhân Vi không nhìn thấy.

Của mình thì sẽ là của mình, duyên phận không hề sai một giây nào.

"Y Y bạn tốt à, cậu nhanh lên đi! Tớ chờ cậu ở tiệm trà sữa trước trường cổng đại học A."

"Được rồi, nửa tiếng nữa tớ sẽ đến."

Hôm nay là ngày đầu tiên đại học A chính thức khai giảng. Theo như quy định thông thường thì sinh viên năm nhất phải ở lại kí túc xá. Còn Dư Y Y dựa vào quan hệ của gia đình thuyết phục trường để đi cửa sau, cô thuê một phòng trọ ở ngoài trường, cách trường học chỉ gần năm phút đi bộ.

Khai giảng đúng dịp vào đầu thu làm cái nóng của mùa hạ đã tản đi.

Cô trang điểm đơn giản, chọn chiếc áo cổ V sâu màu nâu đỏ và chiếc váy ngắn ôm mông màu đen, trên hông còn đeo một chiếc thắt lưng hoa văn phục cổ và mang một đôi boot cổ thấp đi ra ngoài.

Dư Y Y vốn có làn da rất trắng mà màu đỏ càng tôn thêm làn da trắng như tuyết. Trước vạt áo cổ chữ V hiện ra đường cong cộng thêm xương quai xanh rõ ràng và bộ ngực sữa mơ hồ đong đưa. Thắt lưng da trên hông và chiếc váy ngắn bó sát mông càng phác họa tỉ mỉ đường eo thon và cặp mông no đủ, thu hút mọi ánh nhìn chăm chú của người qua đường. Còn đôi chân dưới váy thì vừa thẳng vừa trắng.

"Cậu đúng là khẩu thị tâm phi, nói không thèm quan tâm vậy mà còn cố ăn mặc đẹp một phen." Trần Nhân Vi mỉm cười trêu ghẹo.

"Cái này là chọn đại đấy nhé." Dư Y Y phản bác.

Sau khi gặp nhau thì hai người lập tức đến chỗ làm thủ tục. Hai cô là bạn học thời cấp ba, cũng may mắn là chọn học cùng ngành Tài Chính và được sắp xếp cùng một lớp.

"Wow... Bạn nữ kia xinh thật. Là đàn em mới vào hả?

"Dáng người này... Chậc chậc chậc..."

"Ngành nào thế?"

"Khoa Công Nghệ Thông Tin có soái ca... Giờ lại có mĩ nữ ..."

Dọc theo con đường này, Trần Nhân Vi đã cảm nhận được sức quyến rũ của cô bạn thân mình một cách rõ ràng, ngay cả chính cô cũng phải ngắm Dư Y Y. Vì năm cấp ba, tất cả mọi người đều bị bao bọc dưới lớp đồng phục rộng thùng thình vừa dày vừa nặng, nên cô cũng hiếm có cơ hội nhìn thấy dáng người thật sự của Dư Y Y.

Thủ tục nhập học rất nhanh, Dư Y Y cầm giấy thông báo trúng tuyển điền thông tin cơ bản. Sau khi giúp Trần Nhân Vi thu dọn xong đồ ở kí túc xá thì hai người chuẩn bị đi dạo khắp nơi trong sân trường. Nói đúng hơn là Trần Nhân Vi muốn kéo cô đi ngắm hot boy năm nhất của khoa Công Nghệ Thông Tin.

"Nè nè, Y Y à, bên kia bên kia, thấy không?"

Dư Y Y ngước mắt nhìn lên, nhìn thấy bóng người thon dài kéo một chiếc va li bước tới từ phía đối diện và đang đi về tòa kí túc xá của khoa Công Nghệ Thông Tin. Mái tóc ngắn gọn gàng trên gương mặt góc cạnh rõ ràng, có chút lạnh lùng không thể tiếp cận ở giữa chân mày nằm trên đôi mắt sâu xa lại sắc bén, sống mũi cao thẳng, môi mỏng còn khẽ mím, ngũ quan hoàn hảo tạo thành gương mặt tuấn tú và cứng cỏi, khiến người ta vừa thấy đã nhất kiến chung tình.

Anh là kiểu người trong lòng cô đó.

Tim đập thình thịch và mạnh mẽ như tiếng nổ vang bên tai cô.

Dư Y Y cũng khó tránh khỏi ngoại lệ mà cảm nhận được ma lực của đàn ông.

Cô biết, anh là lần đầu tiên rung động của cô.

Dư Y Y lập tức chăm chú nhìn Thẩm Thanh không chớp mắt.

Hình như Thẩm Thanh cũng trông thấy cô, chợt lóe lên sự kinh ngạc, nhưng bước chân của anh vẫn không dừng lại.

"Woa, trai xinh gái đẹp chặm mặt rồi kìa..."

"Nếu tớ mà xinh đẹp của nữ sinh đó, tớ cũng tiến đến nói chuyện."

Người vây xem xì xào bàn tán.

Chỉ mới thoáng qua mà Dư Y Y đã cảm thấy không thể bỏ lỡ người như vậy, cô bèn giơ tay cản anh và nói: "Chào cậu, tớ là Dư Y Y học ngành Tài Chính, tớ muốn theo đuổi cậu."

Chàng trai đã từng nghe qua vô số lời tỏ tình, có mập mờ hoặc công khai rõ ràng. Nhưng đây là lần đầu tiên anh nhận lời bày tỏ đơn giản và thẳng thắn như vậy, thậm chí có thể nói là có chút liều lĩnh dù mới gặp. Anh không lên tiếng trả lời, chỉ hơi nghi ngờ nhìn cô, có điều anh bằng lòng cho cô gái xinh đẹp khiến anh hơi rung động này kiên nhẫn nhiều hơn một chút và đợi cô nói tiếp.

“Tớ biết chắc chắn cậu đã từng được rất nhiều cô gái tỏ tình, tớ cũng chỉ là một trong số đó. Có lẽ cậu không tin, nhưng tớ vừa thấy cậu, tớ đã ..." Cô nhón chân lên nhỏ giọng dán vào bên tai của chàng trai mà nói tiếp nửa câu còn lại: "Muốn đẩy cậu xuống giường rồi."

Tiếng thì thầm mập mờ mà Thẩm Thanh đã từng nghe qua vô số giọng nói của phụ nữ, nhưng lại không êm tai được như vậy. Làn gió lạnh của ngày mùa thu thổi tan hơi thở ấm áp còn vươn lại bên tai làm cho anh như bị ma xui quỷ khiến mà mở miệng nói: "Khoa Công Nghệ Thông Tin, Thẩm Thanh."