Chương 1: Đêm động phòng (1)

Đêm tân hôn, Tô Nương là một mình một người vượt qua.

Chuyện cũng không có gì, trước khi gả lại đây đã nói rõ ràng, Trình thiếu gia ốm đau trên giường, nàng chính là một tức phụ xung hỉ, là một nha đầu tới hầu hạ thiếu gia.

—— Nếu không có như thế, hôn sự tốt như thế làm sao tới lượt nàng? Tô Nương tự xốc khăn voan, châm chọc mà nghĩ.

Nữ tử nhà khác đều sợ thủ tiết, đương nhiên không ngừng đùn đẩy nên đến phiên nàng. Dù sao nàng chỉ cần tiền, làm cái gì không được cơ chứ?

Đói bụng một ngày, Tô Nương vội vàng ăn chút đồ vật, liền chuẩn bị đi ngủ.

Chỉ là mới cởϊ áσ ngoài liền nghe được tiếng đập cửa.

Đêm khuya như vậy có thể tới nơi này cũng chỉ có nô tỳ hầu hạ. Có lẽ là thiếu gia có việc, Tô Nương nghĩ, liền đi đến mở cửa.

Nhưng mà thấy người ngoài cửa, liền ngây dại. Người này không phải ai khác mà chính là cha chồng của nàng - Trình Thụy Đường!

Trình gia là nhà giàu của huyện thành, sinh ý lần đến Giang Nam, Trình Thụy Đường tự nhiên là nói một không hai, dưỡng ra một thân khí độ tôn quý. Tô Nương chỉ thấy người cha chồng này một lần nhưng ấn tượng khắc sâu. Giá tiền cũng nói rõ với hắn.

Trình Thụy Đường tựa hồ cũng không nghĩ tới Tô Nương quần áo không chỉnh tề như vậy, ánh mắt sâu thẳm nhìn lướt ở trên người nàng, làm trong lòng Tô Nương loạn nhảy, giống như quần áo của mình bị lột sạch.

Trong lòng nàng hoảng loạn liền muốn trốn sau cánh cửa nhưng lại bị Trình Thụy Đường giơ tay chống lại.

Sức lực của hắn lớn, nhẹ nhàng đã đột phá phòng thủ của Tô Nương, đi vào trong phòng, thậm chí tiện tay đóng cửa lại.

Trong lòng Tô Nương phát hiện không ổn, hoảng sợ mở miệng, “Cha chồng như thế nào lúc này lại đây?”

Trình Thụy Đường cũng không vòng vo, nói thẳng, “Nghe nói mẹ ngươi bị bệnh, cần thiên sơn tuyết liên?”

Tô Nương thần sắc buồn bã, thứ này quý giá, đừng nói nàng không có tiền, cho dù có, đây cũng là bạc mua không được. Cho nên nàng cũng không có gì hy vọng xa vời, lúc trước gả lại đây, cầu cũng chỉ là Trình gia cung cấp cho mẫu thân tiền chữa bệnh uống thuốc. Cứ thế tĩnh dưỡng, có thể tới khi nào cũng chỉ xem số mệnh.

Trình Thụy Đường đem hộp trong tay gác ở trên bàn, nói, “Mở ra nhìn xem.”

Trong lòng Tô Nương hồ nghi, không chịu tới gần.

Trình Thụy Đường thấy nàng cách mình xa vài chục bước, một bộ dáng phòng bị, không khỏi cười nhạo, “Lại đây, ta còn có thể ăn ngươi hay sao?”

Tự nhiên sẽ không ăn, chỉ là ánh mắt của hắn sắc bén, Tô Nương luôn cảm thấy như là bị sói nhìn chằm chằm, thập phần không được tự nhiên, làm sao dám đến gần?

Chỉ là nói đến đây, cũng không có cách nào thoái thác, chỉ phải đi qua đi mở hộp ra.

Ngay sau đó trong miệng nàng liền phát ra một tiếng kinh hô. Cái hộp kia chính là thiên sơn tuyết liên nàng cầu còn không được!

Trình Thụy Đường thấy thế, thập phần đắc ý, cười nói, “Vì nó, ta chính là bôn ba hơn tháng, thiếu chút nữa đến hôn kỳ cũng bỏ lỡ.”

Tô Nương hít sâu một hơi. Trình Thụy Đường tự nhiên sẽ không nói lời vô ích, càng là như thế, thứ này liền càng trân quý.

Sau một lúc lâu, nàng mới cắn môi, thấp giọng hỏi, “Cha chồng muốn cái gì?”

Lấy thứ quý giá tới đây không phải là vì khoe khoang, tất nhiên có mưu đồ. Tô Nương sờ soạng gương mặt một phen, trong lòng cười khổ.

Trình Thụy Đường lúc này mới cao hứng, nắm lấy tay Tô Nương nói, “Ta cũng không muốn cưỡng bách ngươi, cứ việc nói thẳng là được, lòng ta nhớ thương một người, thứ này ta không đổi cái gì khác, liền đổi nàng cùng ta, như thế nào?”

Tô Nương thấp giọng nói, “Giá tiền rất công bằng.”

“Ý tứ của Tô Nương là, cuộc làm ăn này có khả năng sao?” Tay của Trình Thụy Đường không không hề quy củ, bắt đầu vuốt ve cánh tay của Tô Nương, mang theo ý ám chỉ rõ ràng.

Nàng nhắm mắt, chuyện tới hiện giờ đã không có lựa chọn nào khác.

Tô Nương nhẹ nhàng gật đầu, tiếp theo nháy mắt liền rơi vào một cái ôm kiên cố.

Trình Thụy Đường ở bên tai nàng nhẹ giọng nói, “Tô Nương, nàng yên tâm, ta sẽ đối tốt với nàng. Ngày sau Trình gia chính là nhà của nàng, tương lai Trình gia cũng giao cho con của nàng, được không?”

Những lời này Tô Nương tự nhiên một câu cũng không tin, lại vẫn thuận theo gật đầu.

Trình Thụy Đường lúc này mới vừa lòng, duỗi tay tới cởi xiêm y của nàng, trong miệng thở dài, “Một lúc không thấy nàng, trong lòng ta liền dài như ba thu, làm sao cũng không bỏ xuống được, không phải Thanh Tử nói, nhất định phải cưới hỏi đàng hoàng, đón nàng vào cửa!”

Tô Nương lại muốn sờ mặt của mình.

Nói đến nói đi, chính là gương mặt này gây họa. Cũng may có được gương mặt này, bằng không khi cùng đường thật là một chút biện pháp cũng không có.

Lại nói hiện giờ tuy rằng khuất nhục, nhưng cũng không thể nói với người ngoài, rốt cuộc vẫn là phong cảnh thiếu nãi nãi của Trình gia, ai dám bất kính? Vẫn tốt hơn làm pháo hoa rơi vào đất, thân bất do kỷ, tùy ý để người khác giẫm đạp.

Thật là cái giá tốt, Tô Nương nghĩ, muốn nói còn phải cảm tạ Trình Thụy Đường đâu.

Tuy nói hắn cũng là súc sinh, súc sinh nhớ thương con dâu của mình!