Chương 1: “Em vợ à…”

“Nghe nói gì chưa? Nửa năm trước cái người họ Tiêu trong Chiêu Võ Giáo Úy được Hoàng thượng tự tay phong hào sắp thành thân với trưởng nữ Công Bộ Thượng Thư đó! Ta còn nghe đám trong trà lâu kể tên họ Tiêu kia còn không biết xấu hổ chủ động yêu cầu ở rể!”

“Tiêu giáo úy? Là người lưu luyến trong Ỷ Điệp Lâu cả ngày, quyến rũ bậy bạ ở bên đó, trêu chọc rất nhiều hoa xinh ghen tuông tranh giành đến mức đánh nhau sao?”

“Ồ, các ngươi nói là cùng một người sao? Thật sự là Tiêu Minh Hành của Chiêu Võ Giáo Úy sao? Diêu An Sơn điên rồi, rõ ràng biết danh tiếng cực xấu của hắn trong kinh thành mà còn dám gả nữ nhi duy nhất cho hắn ư?”

“Ngươi thì biết cái gì, lão hồ ly Diêu An Sơn đâu phải đồ ngu, quan cư của Diêu gia là chánh nhị phẩm mà nữ nhi của họ còn là tâm phúc của Hoàng thượng và Hoàng hậu, vậy không phải là muốn quan viên trong triều đạp cửa leo rào cướp hôn sao? Hắn đâu có thay đổi, làm sao có thể đưa nữ nhi vào Tản Quan lục phẩm không quyền không thế chứ?

“Ta nghe nói là tiểu thư Diêu gia bị Tiêu Minh Hành mê hoặc rồi! Không biết Tiêu gia có cách gì mà làm cho người ta thần hồn điên đảo, trong nhà một khóc hai nháo ba treo cổ thậm chí còn tuyệt thực, một lòng quyết định không phải tên phong lưu kia thì sẽ không gả!”

“Nói đi cũng phải nói lại, dường như Tiêu Minh Hành cũng không tệ, không ít lão gia giàu có trong thành có ý muốn thu hắn làm nam sủng trong phủ, tiếc là người ta chỉ muốn chơi người khác chứ không muốn bị người khác chơi, không có suy nghĩ đó! Mọi người nói xem có phải tiểu thư Diêu gia bị cái túi da kia mê hoặc rồi hay không?”

“Làm sao ngươi biết hắn không có ý đó? Nhưng nhìn hắn vừa là Tản quan lục phẩm đã thể hiện tài năng trèo lên Diêu gia thì biết hắn không phải là người không có thủ đoạn! Nói không chừng chỉ có chúng ta không biết bọn họ đã lén liên kết với quan to hiển vinh, kim chủ tai to mặt lớn từ sớm?”

“Lời này có lý đó, tại hạ may mắn gặp Tiêu Minh Hành một lần, tướng mạo đó chậc chậc chậc, một lời khó nói hết… Rất hợp trở thành người bán cúc hoa hahaha!”



Diêu gia mấy đời làm quan nhưng đến đời của Diêu An Sơn lại lên vị trí Công Bộ Thượng Thư, hưởng địa vị nhị phẩm.

Đích nữ Diêu gia xuất giá, lão gia tử vung tay cho người liên tục gõ chiêng trên con phố hơn mười dặm, ngay cả Thánh thượng cũng tự tay viết chữ bày tỏ sự chúc mừng, tình cảnh này hoàn toàn không thể dùng hai chữ long trọng để miêu tả.

Đêm tân hôn, Tiêu Minh Hành kính rượu xong thì được hạ nhân đỡ về tân phòng.