Chương 13 nhớ

Diêu Dao uống quá nhiều rượu, hôm nay lại giật mình dậy sớm. Cô từ từ mở mắt, đầu vẫn hơi choáng, mơ hồ một lúc, cô vừa định thần liền phát hiện đây là đèn ở nhà mình.

Diêu Dao cảm giác cả người trần trụi, vừa định xốc chăn lên nhìn một chút, lại phát hiện Hoắc Không Hiệp đang ngủ say bên cạnh.

Cô thở phào nhẹ nhõm, không đứng dậy nữa, nằm bên cạnh Hoắc Không Hiệp, lặng lẽ nhìn cậu.

Cậu ngày thường rất đẹp mắt, chiếc mũi cao thẳng, khuôn mặt sắc sảo, lông mi thật dày.

So với lông mi của cô còn muốn dài hơn ba phần, Diêu Dao chạm nhẹ vào khuôn mặt kia.

Hoắc Không Hiệp bất ngờ mở mắt khiến cô giật mình.

Thực ra, cậu đã tỉnh khi cô dậy, chỉ là muốn xem cô phản ứng thế nào.

"Cậu tỉnh rồi." Diêu Dao ngây ngô cười.

"Ừm." Giọng cậu trầm thấp hơn bình thường.

Diêu Dao nghe thấy từ "ừm" này, thân thể bỗng run nhẹ, cô tiến lại gần, Hoắc Không Hiệp đưa tay ôm cô vào lòng.

"Tối qua uống nhiều quá, làm sao tôi về được vậy?" Diêu Dao nằm trong lòng cậu, rầu rĩ hỏi.

"Một người đàn ông mặc âu phục trắng đưa chị về." Hoắc Không Hiệp trả lời, "Anh ta gọi cho tôi bảo tôi đến chăm."

Hẳn là Kỳ Kỳ, Diêu Dao rất tin tưởng Kỳ Kỳ, biết anh ta nhất định sẽ không thừa nước đυ.c thả câu.

Hoắc Không Hiệp không nói nhiều. Cậu dùng tay chải mái tóc rối cho cô, Diêu Dao cọ cọ hai chân lên túp lều nhỏ của cậu, cảm nhận độ ấm cách lớp qυầи ɭóŧ kia.

"Dì cả của tôi đến." Diêu Dao có chút không vui nói.

Hoắc Không Hiệp đặt tay lên bụng dưới của cô nhẹ nhàng xoa. Bàn tay to ấm áp khiến Diêu Dao rất thoải mái, chỉ chốc lát lại ngủ thϊếp đi.

Hoắc Không Hiệp cẩn thận thu tay lại, mặc quần áo, đi xuống cầu thang làm bữa sáng.

Khi Diêu Dao tỉnh dậy một lần nữa, đã hơn 10 giờ. Khi đến phòng bếp, cô thấy Hoắc Không Hiệp đang viết gì đó.

"Đây là lý lịch nháp. Chị xem thế nào?" Hoắc Không Hiệp đưa cho cô rồi tự mình đi múc cháo.

Diêu Dao xem qua, không khỏi tán thưởng Hoắc Không Hiệp một chút.

"Cậu muốn giành giải thưởng này?" Diêu Dao thở dài. "Tôi năm đó chỉ đứng thứ ba, làm thầy Diêu thiếu chút nữa tức chết."

"Cái này không có vấn đề gì, chỉ là thực tập, không quá nghiêm khắc." Diêu Dao uống cháo ấm, cảm giác tâm tình tốt hơn nhiều.

Hoắc Không Hiệp nghe cô nói vậy, an tâm hẳn.

"Cậu có muốn nghiên cứu không?" Diêu Dao hỏi.

"Muốn." Hoắc Không Hiệp gật đầu.

"Cậu có thích học Viện Công nghệ California không?"

"Chị nói đến nước Mỹ?" Hoắc Không Hiệp ngạc nhiên ngẩng đầu lên, rồi lắc đầu, "Không được, như vậy quá xa ba tôi."

"Tôi nghe nói ngoài việc thật tâm huyết làm việc ra, tất cả đều rất ổn định, cuộc sống cũng như người bình thường." Diêu Dao nói," Hơn nữa, cậu được Viện Công nghệ California để ý, thì có thể xem là một bước ngoặt lớn rồi. "

Hoắc Không Hiệp có chút khó xử, cậu đương nhiên biết được Viện Công nghệ California để ý là một cơ hội tốt thế nào, không nói đến bệnh của ba cậu thì học phí ở đó cũng rất cao.

“Mỗi năm Caltech sẽ cấp học bổng toàn phần, tôi nghe nói N Airlines cũng sẽ cấp học bổng bổ sung cho những sinh viên đã vượt qua kì thi Caltech trong năm nay."

Hoắc Không Hiệp do dự, cuối cùng nói: "Tôi và ba sẽ thảo luận một chút. "

Diêu Dao hài lòng nhìn cậu, quả nhiên Đại Kim Mao của cô đầy tham vọng mà!

Diêu Dao phải chuẩn bị đi công tác hai tháng. Có rất nhiều điều cần giải quyết, còn phải làm thêm giờ vào cuối tuần.

Diêu Dao chở Hoắc Không Hiệp đuổi về nhà, thì liền lái xe đến công ty.

Hoắc Không Hiệp cùng ba nói chuyện đi du học, cũng nói rõ chuyện học bổng toàn phần.

Ba Hoắc Không Hiệp vốn rất áy náy chuyện không thể cho cậu một cuộc sống tốt đẹp. May mắn thay, đứa trẻ này không chịu thua kém, nghĩ thầm, tuyệt đối không thể liên lụy con trai.

"Đương nhiên là muốn con đi! Một cơ hội tốt như vậy, nhất định phải đi." Ba Hoắc vỗ vai cậu.

Diêu Dao phải đến Hoa Kỳ thương thảo. Mười ngày nay vẫn luôn bận rộn. Đôi lúc dành thời gian nhìn Wechat của “Đại Kim Mao”, cô tự nhiên cảm thấy ngọt ngào như ngậm phải kẹo.

Tối ngày 14 tháng 6, Diêu Dao cuối cùng cũng an bài xong mọi thứ, lúc tan tầm liền gọi cho “Đại Kim Mao”.

Hoắc Không Hiệp hai ngày trước đã hoàn thành bài kiểm tra, đang đợi tin tức thực tập, cậu không có việc làm bèn xem các tài liệu ứng dụng cho nghiên cứu sau đại học, trong phòng ngủ chỉ có một mình, Hoắc Không Hiệp trực tiếp trả lời điện thoại.

"Chị hết bận rồi?" Hoắc Không Hiệp hỏi.

"Cuối cùng cũng xong rồi." Diêu Dao ngồi phịch xuống bàn làm việc. "Ngày mai còn phải đóng gói hành lý, rất mệt mỏi, Đại Kim Mao, cậu đến giúp tôi làm đi." Nhắc đến hành lý là cô lại đau đầu.

"Được." Hoắc Không Hiệp đáp ứng.

Diêu Dao thực sự quá mệt mỏi, vì vậy cô gọi cho tài xế nhờ đưa cô về nhà trước. Cánh cửa nhà Diêu Dao là khóa vân tay kết hợp mật khẩu. Diêu Dao đã nhập vân tay của Hoắc Không Hiệp vào, mật khẩu cũng đã nói với cậu. Diêu Dao về đến nhà, cởi trang sức, liền ngủ thϊếp đi.

Không Hiệp đến nhà Diêu Dao bằng xe buýt, mua một ít rau và trái cây dọc đường.

Hoắc Không Hiệp đoán Diêu Dao đang ngủ, nhẹ nhàng mở cửa, lên lầu, thấy trong phòng rất tối, Diêu Dao đang thở đều đều trong chăn.

Hoắc Không Hiệp nhẹ nhàng xuống cầu thang, thấy cuốn TOEFL giá sách, cậu lấy ra đọc một chút.

Mỗi cuốn sách của Diêu Dao đều có ít nhiều chữ viết tay. Có thể thấy Diêu Dao đã đọc những cuốn sách này rất cẩn thận. Một lúc nào đó, Hoắc Không Hiệp không hiểu các từ hoặc câu, thì trùng hợp có ghi chú Dao Dao ghi ngay cạnh, vì thế Không Hiệp có thể tiếp tục đọc trôi chảy.

Diêu Dao ngủ thẳng đến 8 giờ, ngửi thấy mùi cơm, xuống cầu thang tìm Hoắc Không Hiệp.

Hoắc Không Hiệp đã làm mì Tây An và súp thịt cừu. Diêu Dao không thể ngừng nuốt nước bọt khi ngửi thấy mùi thơm đó.

"Cậu nấu giỏi quá." Diêu Dao ôm cánh tay Hoắc Không Hiệp, nhìn vào món súp trong nồi.

"Chị bay vào ngày mốt sao?" Hoắc Không Hiệp múc súp thịt cừu vào bát.

"Ừ, ngày mốt." Diêu Dao vui vẻ đặt súp lên bàn.

Nghĩa là còn có một đêm và cả ngày để có thể ở chung với cô, Hoắc Không Hiệp nghĩ nghĩ.

Kết quả, cơm nước tắm rửa xong, Hoắc Không Hiệp ép cô làm, mãi đến khi Diêu Dao cả người lấm lem, vết tích khắp người mới buông cô ra.

Trên giường, Diêu Dao hung hăng cắn một miếng bánh bao, nhìn Hoắc Không Hiệp bận rộn sắp xếp hành lý cho cô.

Đáng lắm! Cậu làm cô lâu như vậy, chân cô bây giờ vẫn còn run rẩy đây này.

Hoắc Không Hiệp lấy quần áo cô đã ném vào va li, một chiếc áo nhỏ xíu, chẳng che được gì.

"Chị muốn mặc cái này?" Hoắc Không Hiệp hỏi.

"Ừ, ở Mỹ nóng lắm." Diêu Dao gật đầu.

Không Hiệp nổi cáu, nhưng lại không thể hiện ra ngoài. Cũng may, tối qua vừa hay để lại trên người cô nhiều dấu vết như vậy.

Diêu Dao xuống giường, chọn một vài chiếc váy ngắn. Thấy Hoắc Không Hiệp có vẻ tức giận vừa định ấn cô xuống giường lại làm hiệp nữa, cô mới cười hì hì dừng lại.

Buổi chiều Diêu Dao nói với cậu quy trình nộp đơn vào Học viện Công nghệ California, Hoắc Không Hiệp ghi chú lại bằng điện thoại.

"Còn có thư giới thiệu từ ba vị giáo sư. Tôi nghĩ cậu khẳng định không có vấn đề gì. Tôi tìm người viết thêm cho cậu một chút." Diêu Dao nói.

"A, hạn chót là vào ngày 15 tháng 12, vì vậy cậu phải hết sức chú ý. Trong thời gian này, cậu không chỉ thực tập, mà còn phải xem các tài liệu." Diêu Dao tiếp tục thao thao bất tuyệt dặn dò, Hoắc Không Hiệp vòng tay ôm cô từ phía sau.

Hai người chưa từng nói qua lời tâm tình nào, nhưng hành động lại thân mật hơn cả các đôi yêu nhau.

"Cái chậu xanh trên ban công, cậu nhớ tưới nước." Thực ra, chậu cây đó không được tưới nước một tháng cũng chẳng hề gì, chỉ là cô muốn cậu nghĩ về cô.

"Được." Hoắc Không Hiệp đáp ứng.

"Còn nữa chúng ta lệch nhau gần 12 giờ. Nhưng cậu vẫn phải gửi tin nhắn cho tôi." Diêu Dao ngả vào lòng cậu, thật nhu thuận.

"Đã biết." Hoắc Không Hiệp ngửi thấy hương thơm trên tóc cô, tưởng tượng khung cảnh cô đi vắng tận hai tháng, thật không muốn buông tay.

"Không phải ngày mốt cậu bắt đầu thực tập sao? Cậu nên mặc thứ gì đó trang trọng một chút nhưng cũng đừng quá mức." Hoắc Không Hiệp chặn đôi môi đỏ mọng đang nói không ngừng kia, tỉ mỉ thưởng thức.

Diêu Dao xoay người sang chỗ khác, toàn thân cô dán trên người cậu, Hoắc Không Hiệp vươn tay ôm cô thật chặt, khiến cô cảm thấy như muốn vỡ vụn trong vòng tay cậu.

Bốn giờ sáng hôm sau, Hoắc Không Hiệp đưa Diêu Dao lên xe của tài xế, nhìn cô rời đi.

Diêu Dao ngồi trong xe, bắt đầu gửi tin nhắn.

"Lên lầu ngủ một lát đi."

"Nhớ ăn hết đồ trong tủ lạnh, đừng lãng phí."

"Đừng động vào kem dâu của tôi."

Hoắc Không Hiệp nhìn WeChat của cô, vô thức mỉm cười.

Giống như hiện tại, cậu lại bắt đầu muốn cô rồi.