Chương 16 Anh nhớ

Diêu Dao ngồi một ngày một đêm trên máy bay trở về nước, lại bị Hoắc Không Hiệp chơi cả đêm, cậu cũng ngủ thϊếp đi sau khi trời sáng, và cả hai đều cùng nhau ngủ đến chiều.

Diêu Dao mở to mắt, sửng sốt một hồi, mới nhớ ra mình đã về nước, sau đó trong đầu hiện lên những đoạn ký ức ngắn của tối qua.

Là cô bị làm đến ngất đi, Diêu Dao trở mình, phát hiện người nào đó đang tựa vào đầu giường nhìn cô.

Rất ít khi Diêu Dao tỉnh ngủ mà Hoắc Không Hiệp còn bên người. Diêu Dao ngẩn người, cậu trần trụi, trên người có mấy vết cào phiếm hồng, cơ ngực và cánh tay đều có thể hấp dẫn cô.

Đây là phạm quy nha! Diêu Dao bò lên cắn một ngụm lên cơ bắp cứng rắn kia, nhận ra cả người đều đau nhức.

Hoắc Không Hiệp kéo Diêu Dao vào lòng, vuốt lại tóc cho cô, vỗ về cô.

Gần hai tháng không gặp, hai người đều thực hưởng thụ thời khắc an nhiên này.

Sau một lúc lâu, Diêu Dao đói bụng, cầm lấy di động ở đầu giường đặt hàng.

Trong nhà không có nguyên liệu nấu ăn, Hoắc Không Hiệp cũng không chuẩn bị, vì thế hai người bắt đầu chọn lựa nhãn hàng.

"Cậu ăn sashimi không?"

Diêu Dao quay đầu hỏi cậu, phát hiện cằm cậu râu lún phún, Diêu Dao nhẹ nhàng cắn cằm cậu một cái.

"Không nhiều."

Hoắc Không Hiệp chi tiết hồi đáp.

"Thật ra tôi cũng bình thường."

Diêu Dao đưa ngón cái xuống.

Vì chú ý thân thể Diêu Dao, Hoắc Không Hiệp cuối cùng vẫn chọn thức ăn Quảng Đông khá nhẹ nhàng.

Diêu Dao không cảm kích là mấy, ở Mỹ ăn hai tháng ăn cơm, về nước muốn ăn lẩu thật cay.

"Hôm nào đi ăn lẩu đi, tôi biết một nhà hàng lẩu bò."

Diêu Dao chu môi nói.

"Được."

Hoắc Không Hiệp dịu dàng nói, đều theo ý cô đi.

"Đêm nay và ngày mai cậu có việc gì không?"

Diêu Dao hỏi.

Hoắc Không Hiệp lắc đầu.

Diêu Dao nằm trong lòng cậu, ngẩng đầu nhìn, ánh mắt trong suốt.

"Đêm nay đi đi."

Cửa hàng đó là nơi vài năm trước chú đưa cô đến, đó là một cửa hàng lẩu, kỳ thật nơi đây giống khu nghỉ mát hơn, bên trong bài trí như một khách sạn năm sao. Chủ quán này hợp tác với một trang trại, vì thế thịt bò tươi luôn được cung cấp mỗi ngày, chỉ với lý do này đã có thể thu hút được không ít thực khách ghé thăm, còn chưa kể đến chất lượng dịch vụ và cảnh vật xung quanh đều rất tốt.

Diêu Dao mang theo một bộ quần áo, một ít đồ trang điểm và đồ vệ sinh cá nhân, và kéo theo một chiếc vali.

Mở nó ra, bên trong đều là quần áo, giày dép và đồ lót nam, toàn bộ đều mới tinh, vẫn còn nhãn giá bên trên.

"Như vậy cậu có thể thay quần áo ở nhà tôi rồi."

Diêu Dao dọn một khoảng trống trong phòng quần áo, bắt đầu mở bao bì, treo quần áo vào trong.

Quần áo Diêu Dao mua rất tốt, cô cũng rất biết cách tôn trọng Hoắc Không Hiệp, cô chọn quần áo đơn giản và có màu sắc trang nhã.

"Tôi thuận tay mua chúng khi dạo phố ở LA."

Diêu Dao nói, Hoắc Không Hiệp đứng dậy giúp cô treo quần áo, tiện tay cầm một chiếc áo sơmi màu đen, phát hiện giá tận bốn con số, đơn vị là đôla.

Hoắc Không Hiệp không quen cuộc sống như vậy, cuộc sống như vậy giống như thời thời khắc khắc đều nhắc nhở cậu về quan hệ giữa hai người.

Diêu Dao vốn có ý tốt, cậu biết số tiền đó đối với cô chẳng đáng là bao, huống hồ Diêu Dao đã biết tài khoản Alipay của cậu, rảnh rỗi lại chuyển khoản qua, mỗi lần đều không hề ít, tài khoản kia nhận tự động, cậu lại không có biện pháp cự tuyệt.

Diêu Dao biết suy nghĩ của cậu. Cô bước tới, áp hai tay vào má giữ khuôn mặt cậu lại.

"Tất cả những thứ này đều là vật ngoài thân, cảm thấy cậu mặc vào đẹp đẽ lại thoải mái thì tôi sẽ mua."

Diêu Dao kiễng chân hôn cậu.

"Hơn nữa về sau cậu sẽ là một người tuyệt vời, đến lúc đó cậu sẽ biết, tiền so với năng lực thật sự không đáng giá nhắc tới."

Diêu Dao lại hôn lên môi cậu.

Hoắc Không Hiệp cúi đầu, cảm kích đáp lại cô.

Bình thường Hoắc Không Hiệp đều mặc áo ngắn tay và quần bò đến trường, hôm qua cậu mặc một bộ đồ trang trọng vì phải đi thực tập. Mặc dù quần áo cắt may không được tinh tế nhưng Hoắc Không Hiệp mặc lên rất đẹp, dễ dàng khiến cho Diêu Dao say như điếu đổ.

Quần áo Diêu Dao mua cho cậu lại càng không cần phải nói, sau khi Hoắc Không Hiệp mặc thử, Diêu Dao tựa vào khung cửa không ngừng tán thưởng.

Hoắc Không Hiệp dường như không còn đứa trẻ phải liều mạng học hành kia nữa, toàn thân toát ra khí chất tao nhã lại giỏi giang, từng đường may tinh tế, áo sơ mi vừa vặn với thân hình khỏe khoắn của cậu, Diêu Dao từng thấy rất nhiều người mặc sơmi, nhưng không một ai trong số họ trông đẹp đẽ như vậy.

Diêu Dao đẩy cậu đến trước gương, để cậu tự nhìn.

"Cậu xem, đây là dáng vẻ sau này của cậu."

Hoắc Không Hiệp nhìn chính mình trong gương, dáng vẻ này đứng cùng Diêu Dao vô cùng xứng đôi, Diêu Dao cũng mặc một bộ quần áo bình thường như cậu, cũng áo sơ mi đơn giản phối cùng chiếc váy dài màu đen có đai lưng thắt nơ bướm, chân mang giày cao gót.

Hóa ra dáng vẻ này mới có thể sánh bước cùng cô.

Hóa ra cậu vẫn có thể xứng đôi với cô.

Ý chí vươn lên trong cậu bỗng chốc bùng phát, Hoắc Không Hiệp trên xe luyện nghe TOEFL, bọn họ gặp phải kẹt xe trên đường cao tốc.

Diêu Dao sắp bị ru ngủ liền vươn tay thay bài nghe thành bản nhạc yêu thích của mình.

"Anh hai, rất nhàm chán đó."

Diêu Dao cười khổ, ai lại nghĩ đến việc nghe TOEFL trong chiếc xe thể thao sang trọng thế này chứ.

"Nghe bài này đi."

Hoắc Không Hiệp lại lấy di động ra đọc tài liệu, ngồi ở ghế phụ đọc to.

Diêu Dao hết cách, đành mặc kệ cậu vậy.

Cô của năm đó cũng không liều mạng như vậy, Hoắc Không Hiệp tài giỏi lại chăm chỉ như vậy, Diêu Dao lại nhớ đến ngày đầu tiên hai người gặp nhau, Hoắc Không Hiệp may mắn gặp được cô, thế nên cậu có thể tiếp tục làm những việc cậu xứng đáng có được.

Sau hai giờ lái xe, cuối cùng hai người cũng đến nơi. Màn đêm buông xuống, ánh đèn nơi đây khác hẳn nơi thành phố xa hoa trụy lạc. Trên đường chỉ có vài ánh đèn đường mờ ảo, hai người tựa như đang đặt mình vào một nơi bên ngoài thế giới này, một nơi thật an tĩnh.

Lái xe vào trong, rốt cục cũng có cảm nhận được sự hiện của người khác. Đi qua cửa sổ lớn, họ có thể thấy rõ người đang ăn lẩu bên trong. Diêu Dao dừng xe xong, Hoắc Không Hiệp mở cửa giúp cô xuống xe.

Diêu Dao đã đặt chỗ trước, cô giao đồ cho lễ tân rồi đi về phía chỗ ăn lẩu.

Nhà hàng có diện tích rất lớn, tầng một có hàng trăm bàn, không khí náo nhiệt khác hẳn bên ngoài, Diêu Dao dẫn cậu lên lầu ba.

Là vị trí có thể nhìn phong cảnh đằng xa, nơi có trang trại và biệt thự cao thấp đan xen, có lẽ là nơi dừng chân.

Lầu ba ít người hơn hẳn, khác với không khí náo nhiệt ở lầu một và lầu hai, phục vụ dẫn họ đến vị trí bên cửa sổ.

"Ở đây mỗi đêm đều có thịt bò tươi, lúc này vừa hay có thể ăn no."

Diêu Dao rất chờ mong thức ăn được mang lên.

Lẩu cay, thịt bò tươi khiến Diêu Dao không thể dừng đũa, cuối cùng ăn no đến nỗi ngồi phịch trên ghế.

"A, thật thoải mái."

Diêu Dao thỏa mãn thở ra, Hoắc Không Hiệp cũng chưa bao giờ nếm qua thịt bò tươi ngon như vậy, nhịn không được ăn nhiều hơn bình thường hai phần.

Hai người ra khỏi nhà hàng tản bộ, Diêu Dao vòng cánh tay qua khủy tay Hoắc Không Hiệp.

"Cũng sắp đến lúc bắt đầu chuẩn bị cho cuộc thi rồi."

Diêu Dao yên lặng tính thời gian:

"Còn phải chuẩn bị tốt nghiệp nữa, phỏng chừng sáu tháng cuối năm này cậu bận đến chết đó nha!."

"Tôi muốn tốt nghiệp trước và nhập học vào tháng Hai."

Hoắc Không Hiệp nói ý nghĩ của mình cho Diêu Dao.

Diêu Dao kinh ngạc nhìn cậu:

"Tốt nghiệp trước sao? Như vậy thời gian rất gấp, cậu vẫn phải học luôn kỳ cuối năm."

"Tôi đã hoàn thành rồi, đi thi cũng không có vấn đề gì, luận văn cũng viết gần xong rồi."

Hoắc Không Hiệp trầm tĩnh nói.

Đây không phải chuyện dễ dàng gì. Không chỉ vượt qua kỳ thi, nó còn phụ thuộc vào việc trường có cho phép cậu tốt nghiệp hay không.

Diêu Dao nghĩ thầm cô sẽ dành thời gian đến Đại học S một chuyến, nhưng ngoài miệng lại nói:

"Vậy là được rồi, chắc không có vấn đề gì."

Ý tưởng của Hoắc Không Hiệp rất đơn giản, chỉ nghĩ cậu có thể tốt nghiệp một chút, nhanh chóng xuất ngoại du học, như vậy thì có thể nhanh chóng trở lại bên cô rồi.

Hoắc Không Hiệp quay đầu nhìn Diêu Dao, cậu muốn cố gắng để được đứng cạnh cô. ĐIều đó thật khó, huống hồ có nhiều người so với cậu còn giỏi hơn gấp trăm ngàn lần, họ vẫn đang xếp hàng chờ cô.

Hoắc Không Hiệp không biết liệu cô có thể đợi mình hay không, cậu không tư cách đòi hỏi điều gì cả. Nghĩ đến đây, ánh mắt dần ảm đạm, hàng mi dài rủ xuống, khắc vào đôi mắt cậu chiếc bóng nhỏ.

Diêu Dao nhận ra cậu đang cảm thấy mất mát, cô vươn bàn tay nhỏ bé, khẽ chạm vào lòng bàn tay cậu.

Hoắc Không Hiệp nắm lấy tay cô, có cảm giác an tâm hơn đôi chút.

Đợi tôi, cậu nghĩ.