Chương 1

Biệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn.

Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội.

Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.”

Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.”

“Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.”

“Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.”

“Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.”

“Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.”

“Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả.

Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ.

Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn.

Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên, nói: “Ông ơi, có thể mua cho cháu một chiếc xe điện để ra chợ mua đồ ăn không a?”

Vừa nói xong làm chấn động cả nhà họ Trịnh, ai ai cũng chết đứng, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Bùi Nguyên Minh.

Tên con rể ở rể này đầu bị úng nước rồi à? Hôm này là ngày gì? Có chỗ cho tên ở rể này nói chuyện sao?

Hơn nữa, trong tiệc thọ của ông cụ Trịnh anh cũng không tặng ông gì hết, bây giờ còn mặt dày xin đồ? Xin một chiếc xe điện? Đây không phải là đánh vào mặt’ ông cụ sao?

Ba năm trước, bà cụ nhà họ Trịnh không biết ở đậu gặp được Bùi Nguyên Minh, nhất quyết phải gả Trịnh Tuyết Dương, cháu gái lớn của nhà họ Trịnh cho anh. Khi đó, Bùi Nguyên Minh đến một đồng cũng không có, gần như một kẻ ăn mày.

Kết quả là vào ngày hôn lễ, bà cụ qua đời, từ đó trong nhà họ Trịnh không có ai coi trọng người con rể tới cửa này, ba năm nay Bùi Nguyên Minh không phải rửa chân, thì rửa nhà vệ sinh, nấu đồ ăn cho nhà họ Trịnh. Thật sự là sống không bằng một con chó.

Hôm nay muốn xe điện cũng đành bất lực.

Chiếc xe cũ của trong nhà đã bị trộm vào ngày hôm qua khi đi mua rau rồi, anh lại không một xu dính túi, chỉ có thể nhân lúc này nói ra.

Dù sao, ông cụ Trịnh bây giờ cũng đang rất vui, Bùi Nguyên Minh nghĩ rằng chỉ một chiếc xe điện cỏn con thôi mà, ông cụ Trịnh nhất định sẽ đồng ý.

Không ngờ, ông cụ Trịnh, người vẫn còn tươi cười ban nãy, giờ phút này lại trở nên đen mặt.

Chén trà trong tay đập xuống đất, ông ta tức giận hét lên: “Đồ phế vật! Cậu tới dự tiệc sinh nhật? Hay là tới phá?”

Vợ của Bùi Nguyên Minh, Trịnh Tuyết Dương nhanh chóng bước tới và giải thích: “Ông đi, Bùi Nguyên Minh không hiểu chuyện. Hôm nay là ngày vui. Ông đừng trách anh ấy.”

Nói xong, cô định kéo Bùi Nguyên Minh sang một bên.

Lúc này, em họ của Trịnh Tuyết Dương là Trần Hiểu Thu chế nhạo: “Trịnh Tuyết Dương, nhìn tên chồng tới của này của chị có bao nhiêu vô dụng! Hôm nay là dịp gì vậy? Sinh nhật lần thứ 70 của ông nội, anh ta lại đến với hai bàn tay trắng, vậy mà còn dám xin đồ? Anh ta đã ăn gan hùm rồi phải không?”

“Đúng vậy, không hiểu phép tắc gì cả, còn không biết xấu hổ mở miệng? Không thấy có nhiều khách mời như vậy sao? Thật sự khiến nhà họ Trịnh chúng ta xấu hổ!” Đó là Trịnh Chí Dụng cháu trai cưng của ông Trịnh nói, anh ta luôn nhìn Trịnh Tuyết Dương không hợp mắt, nên nhân lúc này tìm cơ hội để giễu cợt.

“Loại rác rưởi vô dụng này, có tư cách gì ở nhà họ Trịnh của chúng ta?” “Đúng vậy, thể diện của nhà họ Trịnh chúng ta đều bị anh ta làm cho mất mặt!”

“Có vẻ tôi cũng hiểu rồi, anh chỉ là cố ý muốn ghê tởm chúng ta! Để cho ông nội không vui!”

“Đồ phế vật. Nhà họ Trịnh có nhiều người như vậy. Thiếu một món ăn của anh sao?” “Ngày nào cũng không có chí phấn đấu, không biết xấu hổ, thật sự cho rằng mình là người số một nhà họ Trịnh sao?”

“Còn không mau cút! Nếu còn làm mất mặt họ Trịnh của chúng tôi, tôi sẽ đánh lệch đầu của anh!”

Bùi Nguyên Minh không khỏi cúi đầu khi nghe cả nhà họ Trịnh đang nhắm vào và sỉ nhục bản thân mình.

Ba năm trước, nếu không có bà cụ Trịnh giúp đỡ, chắc là anh đã bị gϊếŧ ngay trên đường rồi. Chính vì điều này mà anh làm trâu làm ngựa trong gia đình họ Trịnh trong suốt ba năm mà không hề phàn nàn gì.

“Ông ơi, tổng giám đốc Lưu, Lý Đông Lưu của công ty đầu tư của Bùi thị đến chúc mừng sinh nhật ông ạ!” Đúng lúc này, ngoài cửa có người lên tiếng.

Sau đó, một người đàn ông cao lớn và đẹp trai bước vào sảnh với một nụ cười.

Công ty đầu tư Bùi thị là công ty con của tập đoàn nhà họ Bùi, gia tộc lớn nhất ở Đà Nẵng!

Còn Lý Đông Lưu là giám đốc dự án của Công ty Đầu tư Bùi thị. Nghe nói anh ta có bối cảnh vững chắc và có vị trí cao trong công ty. Không biết có bao nhiêu gia đình ở thành phố Hải Dương muốn xu nịnh anh ta mà không tìm được cơ hội. Không ngờ anh ta lại ngày hôm nay đến chúc mừng sinh nhật ông cụ Trịnh.

“Ông ơi, đây là của cháu!”

Lý Đông Lưu mim cười khiến nhiều người sững sờ khi mở hộp quà ra.

Bên trong là một tấm chi phiếu! Chính xác là 3 tỉ đồng!

Ở thành phố Hải Dương, con số này được sử dụng để cầu hôn