Chương 21

Sắc mặt của Trịnh Tuyết Dương vô cùng tệ, dù sao hiện tại cô và Bùi Nguyên Minh vẫn là vợ chồng trên danh nghĩa, Bùi Nguyên Minh bị chê cười như vậy thì cô cũng không tốt hơn là bao. Nếu biết tối nay xảy ra chuyện như vậy thì cô sẽ chẳng đem anh theo cùng.

Thanh Linh ở bên cạnh nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh, lạnh lùng nói: ” Sao nào? Cậu còn muốn tức giận sao? Để tôi xem xem tối nay cậu dám làm gì!”

“Bùi Nguyên Minh, cậu sợ mẹ vợ đến vậy sao? Ngay cả một câu mà cũng không dám nói? Thôi thôi, cậu mau cho ý kiến về chuyện giám đốc Lưu cầu hôn Tuyết Dương đi. Cậu đồng ý hay là không đồng ý. Mau nói đi!”

Trịnh Chí Dụng hoàn toàn không có ý muốn buông tha cho Bùi Nguyên Minh, anh ta cứ tiếp tục nói bởi anh ta cảm thấy nhục mạ Bùi Nguyên Minh là một thú vui của anh ta.

Bùi Nguyên Minh nghe xong, nhìn Trịnh Chí Dụng một cái, chậm rãi nói: “Được rồi, mấy người muốn tôi nói, tôi sẽ nói… Trước khi nói về chuyện kết hôn thì tôi muốn làm rõ một chuyện, trái tim của Praha mà Tuyết Dương đang đeo ngày hôm nay là do chính tôi mua, tôi không hy vọng có ai lại mạo danh mình.”

Giờ phút này, toàn bộ biệt thự đều im lặng, không biết có bao nhiêu người đều nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Minh với vẻ không tin, như thể đυ.ng phải ma.

“Ha ha ha…”

Sau một hồi, không biết ai là người không nhịn được cười trước, sau đó cả khán phòng đều phá lên cười.

“Hahaha, anh ta đúng là vui tính quá đi, lại nói trái tim của Praha là do anh ta mua? Anh ta có biết nó có trị giá bao nhiêu không?” “Tôi đã từng nghe nói đầu óc của anh ta có vấn đề nhưng tôi còn không tin. Nhưng bây giờ thì tôi tin rồi, đầu của anh ta chắc chắn là bị heo đá rồi!”

“Hừ! Đúng là tên mặt dày không có liêm sỉ. Anh ta dám nói thứ mà giám đốc Lưu tặng là của anh ta tặng.”

Ở giữa sân khấu, khóe mắt của Lý Đông Lưu hơi giật giật, nhưng phản ứng của anh ta rất nhanh, ngay lập tức chuyển sang vẻ mặt như đang ngẫm nghĩ điều gì đó.

Trịnh Chí Dụng dùng sức vỗ bàn, cười đến nghiêng ngả, anh ta vừa nói vừa cười chỉ vào Bùi Nguyên Minh: “Bùi Nguyên Minh, cậu đúng là thích giả bộ đấy, cậu nói cho tôi biết đầu óc của cậu có vấn đề gì không? Không phải cậu cho rằng chỉ cần mày nói như thế thì sẽ có người tin cậu đấy chứ?Thôi được rồi, cứ cho là tôi miễn cưỡng tin cậu đi, thế mày nói cho tao biết mày lấy thứ này ở đâu ra?”

“Đương nhiên là mua rồi.” Bùi Nguyên Minh nhẹ giọng nói, anh nhờ người nhà họ Bùi đưa thứ này tới, đương nhiên là do anh mua rồi.

“Là do cậu mua?” Trịnh Chí Dụng gượng cười nói: “Vậy nói cho tôi biết, cậu đã tiêu bao nhiêu?

“Không cần tiền, có người muốn nhờ và tôi cho nên tặng cho tôi thứ này xem như là một món quà nhỏ thôi.” Bùi Nguyên Minh nhẹ nói.

“Có người muốn nhờ cậu giúp? Lại tặng cho cậu làm quà ư?” Trịnh Chí Dụng vừa mới dừng cười lại một chút, không ngờ bây giờ lại khiến cho anh ta cười muốn tắc thở.

Hahahaha, khán giả tràn ngập tiếng cười!

Tên Bùi Nguyên Minh này quá buồn cười rồi!

Có việc muốn nhờ anh ta giúp? Tặng quà làm lễ vật? Kẻ bất lực như anh ta thì ai lại dám tìm anh ta giúp? Anh ta thì có năng lực làm chuyện gì?

“Vậy thì cậu nói thử xem, xem người ta muốn nhờ cậu làm việc gì?” Trịnh Chí Dụng tiếp tục nói với vẻ chế giễu.

“Họ muốn tôi đầu tư.” Bùi Nguyên Minh nói nhẹ: “Họ muốn tôi đầu tư dưới danh nghĩa Công ty Đầu tư Bùi thị.”

“Phốc…” Trịnh Chí Dụng phun ra nước miếng: “Bùi Nguyên Minh, cậu tưởng mày mang họ Bùi thì cậu có mối quan hệ với Công ty Đầu tư Bùi thị hả? Cậu còn chưa tỉnh ngủ à?”

Lý Đông Lưu lúc này như thể đang xem chuyện cười, cuối cùng cũng liếc nhìn Bùi Nguyên Minh, trên mặt lộ ra vẻ châm chọc: “Kẻ vô dụng kia, ý của anh là, anh có thể quyết định việc sử dụng quỹ của công ty chúng tôi? Anh có biết cơm có thể ăn bậy nhưng nói thì không thể nói lung tung không, anh chỉ là một kẻ bất lực tới nhà họ Trịnh làm con rể lại dám mang Công ty Đầu tư Bùi thị đi đầu tư. Anh có nghĩ đến hậu quả không?”

“Hậu quả? Lý Đông Lưu, anh là nhân viên cấp trung ở trong công ty, anh lại dám lấy danh nghĩa của Công ty Đầu tư Bùi thị tới đây để lừa gạt, anh đã nghĩ đến hậu quả chưa?” Ánh mắt Bùi Nguyên Minh lạnh lùng.

Lý Đông Lưu chế nhạo: “Vô dụng thì chính là vô dụng, chẳng có một tí kiến thức nào. Địa vị của tôi ở công ty không phải là một kẻ vô dụng như anh có thể hiểu được. Tôi là người quản lí hạng mục đầu tư của Công ty Đầu tư Bùi thị. Lần này công ty lấy mười bảy nghìn tỷ mang đi đầu tư thì ít nhất một phần ba trong đó nằm trong tay tôi.

“Đồ vô dụng kia, anh có hiểu điều này có nghĩa là gì không?” Lý Đông Lưu hung hăng nhìn: “Điều này có nghĩa là những gia tộc và xí nghiệp của thành phố Hải Dương tiếp tục phát triển hưng thịnh hay suy tàn đều do một lời nói của Lý Đông Lưu tôi quyết định!”

Trịnh Chí Dụng nhìn Lý Đông Lưu đầy ngưỡng mộ, sau đó chỉ vào Bùi Nguyên Minh, mắng chửi: “Bùi Nguyên Minh! Cậu cái gì cũng không biết mà còn dám lên tiếng ở đây, mặt mũi của nhà họ Trịnh đều bị cậu không biết xấu hổ mà làm mất hết rồi!”

“Giám đốc Lưu là người tinh anh trong Công ty Đầu tư Bùi thị. Mà cậu chỉ là con rể thì có tư cách gì mà nghi ngờ địa vị của cậu ấy?”

“Bùi Nguyên Minh, tôi khuyên cậu nên ngoan ngoãn xin lỗi giám đốc Lưu, nếu không lát nữa có giải thích một hồi cũng không giải quyết được đâu!”

“Giám đốc Lưu, đừng quan tâm đến loại người này, anh ta đơn giản không thể hiểu được thân phận của anh cao quý như thế nào thôi!”

“Có giám đốc Lưu ở đây, nhà họ Trịnh muốn lấy một hạng mục đầu tư còn không phải là chuyện chỉ cần quyết định trong vài phút hay sao”

Nhìn thấy dáng vẻ kinh tởm của nhà họ Trịnh quỳ xuống nịnh bợ, Bùi Nguyên Minh không khỏi chế nhạo, nhìn về phía Lý Đông Lưu nói: “Nghe nói lần này toàn bộ mười bảy nghìn tỷ hoàn toàn là do tổng giám đốc mới Công ty Đầu tư Bùi thị định đoạt. Nhân viên cấp trung cũng có thể can thiệp sao? ”