Chương 9

Trong ba năm qua, mẹ vợ Thanh Linh của Bùi Nguyên Minh là người mà anh sợ hãi nhất, chỉ nghe thấy giọng nói lí nhí của anh: “Mẹ, đây là con mượn của một người bạn…”

“Ồ? Cậu vẫn còn bạn bè cơ à?” Đường Linh chế nhạo nói: “Có người nói cho cậu biết trong công ty đã xảy ra chuyện gì rồi. Nếu cậu đã thành công thì ít mà thất bại thì nhiều mãi như thế này thì tối nay cậu cứ thu dọn đồ đạc đi, ngày mai kí giấy ly hôn. Đừng lo lắng, tôi sẽ bồi thường cho cậu.

Bùi Nguyên Minh cả người run lên, cúi đầu nói: “Nhưng mà… Mẹ… Con rất thích Tuyết Dương, con không thể sống thiếu cô ấy…”

Nghe được lời của Bùi Nguyên Minh, Thanh Linh cười nhạo nói: “Đừng gọi tôi là mẹ, tôi không có cái mệnh đó đâu. Nếu tôi thật sự là mẹ của cậu, tôi sợ mộ tổ tiên nhà tôi sẽ bị nổ tung mất…”

“Còn nữa, cậu nói cậu thích con gái tôi? Cậu lấy tư cách gì để thích nó? Cậu còn biết làm gì ngoài việc lấy nước rửa chân và làm việc nhà? Ba năm qua cậu có biết mình đã trì hoãn tương lai của con gái tôi đến mức nào không?”

“Vừa rồi Lý ông Lưu đã gọi điện cho tôi, nói rằng chỉ cần cậu ấy và Tuyết Dương viên mãn, cậu ấy sẵn sàng chi 350 tỷ làm quà đính hôn. Cậu có biết số tiền đó là bao nhiêu không? Tôi sợ cậu còn không biết nó là bao nhiêu số 0 đi?”

“Lý Đông Lưu?”

Bùi Nguyên Minh sửng sốt, sau đó lập tức mỉm cười, tên này chỉ là một con chó do Công ty Đầu tư Bùi thị nuôi thôi, anh muốn anh ta cút đi chỉ là chuyện trong phút chốc.

“Mẹ, con sẽ không ly hôn đâu. Cho dù thật sự sẽ ly hôn thì đây cũng là chuyện của vợ chồng con. Mong người lớn đừng xen vào.” Bùi Nguyên Minh cười bỏ lại câu nói này rồi cưỡi lên chiếc xe bé nhỏ yêu quý của mình mà đi mất.

“Bùi Nguyên Minh, cậu là cái thứ gì chứ!” Thanh Linh giận dữ rùng mình một cái, chỉ thiếu chút nữa tôi là muốn làm cho Bùi Nguyên Minh phải chết đi sống lại, nhưng nhìn thấy rất nhiều người đang xem náo nhiệt vây quanh mình, bà ta chỉ có thể nghiến răng chịu, nhanh chóng rời đi.

Sau giờ làm việc, Trịnh Tuyết Dương bước đến quầy lễ tân của công ty.

Chỉ thấy hai cô gái lễ tân đang cười nói cùng rất nhiều nhân viên đang đứng xem.

“Người chồng phế vật của giám đốc Tuyết Dương còn nói rằng sẽ tặng hoa hồng Praha cho cô ấy nữa cơ. Anh ta còn không thèm xem lại bản thân mình đi, chạy chiếc xe điện nhỏ rồi thì thôi đi, đến đôi dép cũng bị thủng lỗ. Người như anh ta, đi xin ăn nghe còn được đấy…”

“Đúng vậy, không biết giám đốc Tuyết Dương tìm tên phế vật như vậy ở đâu ra nữa!”

“Không phải phế vật thì đâu được ở rể chứ!”

“Nếu đó mà là tôi thì tôi đã sớm bỏ rồi…”

“Những người đang theo đuổi giám đốc Trịnh ở ngoài kia có thể xếp hàng từ công ty đến tận Paris, Pháp nữa đấy…”

“Mấy người…” Trịnh Tuyết Dương nghe được những lời này, cô cắn đôi môi đỏ mọng, vẻ mặt như phát sốt, cả người gần như run lên.

“Giám đốc Tuyết Dương…” Hai cô gái quầy lễ tân chú ý tới Trịnh Tuyết Dương, lúc này mới lộ ra vẻ kinh hãi: “Giám đốc Tuyết Dương, chúng tôi chỉ nói lung tung thôi, chị đừng nóng giận…

“Câm miệng!” Trịnh Tuyết Dương hét lên, cơ thể khẽ run lên.

Mắt cô đỏ hoe, không kìm được nước mắt, sao cô lại có một người chồng vô dụng đến như vậy.

Chồng của người khác là doanh nhân, con nhà giàu có nhưng chồng cô lại là một tên ở rể kém cỏi, không những không biết che mưa che nắng cho cô mà còn luôn làm cô tủi thân.

Đúng lúc này, điện thoại ở quầy lễ tân vang lên, cô gái ở quầy lễ tân lo lắng nghe điện thoại, nhẹ giọng nói: “Giám đốc Dương, bảo vệ nói có một công ty hậu cần gửi cho chị một xe tải chở hàng, chị có thể để cho họ vào được không?”

“Cho tôi?” Trịnh Tuyết Dương thoáng sửng sốt, cô đâu có mua cái gì đâu? Nhưng dù sao cô cũng gật đầu. Ngay sau đó, chỉ thấy một người đàn ông đẹp trai trong bộ vest và đầy phong cách thượng lưu bước vào.

Anh ta nhìn Trịnh Tuyết Dương đầy kính cần: “Có phải cô Trịnh Tuyết Dương không? Đây là dịch vụ chuyển phát nhanh toàn cầu do công ty chúng %3D tôi đảm nhận. Cái này được chuyển từ Praha. Xin vui lòng ký nhận.”

“Praha?” Trịnh Tuyết Dương giữ nguyên vẻ ngạc nhiên mà ký tên, anh chàng đẹp trai vẫy vẫy tay một cái, sau đó một vài nhân viên khuân vác đang thận trọng mang một chiếc hộp gỗ cao cấp tinh xảo đến đặt ở sảnh.

Mặt trên của hộp được đính pha lê, dưới ánh đèn sáng lấp lánh, chói mắt vô cùng.

Tất cả các nhân viên xung quanh đều trố mắt.

“Wow! Đây là từ Praha đưa đến?”

“Còn nữa, cái hộp này tinh xảo thật đấy, trong đó là cái gì?”

“Giám đốc Tuyết Dương, mở ra cho chúng em xem với, mở mang tầm mắt Hầu hết là nhân viên nữ trong các công ty quảng cáo, hiện tại trong mắt một chút…”

tất cả những nhân viên này đều là những ngôi sao lấp lánh.

Trịnh Tuyết Dương mặc dù đang phân vân nhưng thấy mọi người rất hào hứng, cô ra hiệu cho anh chàng đẹp trai mở hộp gỗ.

Tuy nhiên, ngay sau đó, tất cả mọi người đều chết lặng, im lặng mất mất phút.

“Đây… đây là bưu kiện hoa hồng được trực tiếp gửi từ Praha …”

“Không phải chứ? Không phải nói năm nay sản lượng hoa hồng của Praha bị giảm sao? Cái này là bao nhiêu?”

Anh chàng đẹp trai phía đối diện nhìn thấy những cô gái này thích thú như vậy, lúc này mới mỉm cười, chỉ vào chính giữa bó hoa hồng nói: “Cô Trịnh Tuyết Dương, xin cho phép tôi giới thiệu với cô…”

“Những bông hồng Praha mà cô nhìn thấy đây là những đợt hoa hồng đẹp nhất trong năm nay.”

“Nhưng mà, cái này vẫn chưa phải cái có giá trị nhất, xin cô hãy nhìn chỗ này…”