Chương 1: Đô thị phồn hoa

Màn đêm như một chiếc l*иg kính vô hình đem con người nuốt chửng bên trong, có nhiều người sẽ trốn tránh bóng tối tìm đến nơi có nguồn sáng để xua tan sự sợ hãi cô độc, còn có người lại chọn ngồi yên bên trong, tận hưởng khoảnh khắc yên bình này.

Giữa dòng người đang dạo phố về đêm trên con đường thành thị nhộn nhịp, cô nàng Từ Hi Nhiễm lại trở nên nổi bật. Cô khoác trên mình một chiếc áo thun trắng đơn giản cùng chiếc quần jean bó sát khoe trọn vòng ba quyến rũ.

Mái tóc màu đen huyền uốn xoăn nhẹ nơi đuôi tóc như càng giúp cô thêm phần xinh đẹp. Khuôn mặt dù ẩn hiện trong màn đêm, chỉ có vài ánh đèn đường le lói nhẹ trên khuôn mặt cũng đủ khiến ai một giây lỡ nhìn thấy dung nhan cũng sẽ tự nguyện sa vào.

Những ánh nhìn không chút kiêng dè của các chàng trai lẫn ánh mắt ghen tỵ soi mói của những cô gái cứ như đều tụ hết lên người của cô. Dù đã quá quen với những loại ánh nhìn này nhưng Từ Hi Nhiễm có chút nhíu mày không thoải mái.

Vốn định đi bộ thư giãn bản thân, sẵn việc giúp tiêu hóa thức ăn sau bữa ăn tối, cô sống ở một căn hộ ở gần đây, cũng thật tiện khi nó lại gần công viên nên đi dạo trở thành hoạt động không thể thiếu mỗi ngày của Hi Nhiễm. Căn hộ cô sống nằm ở Hồ Chí Minh-Một thành phố mà nhịp sống hối hả, không có chỗ cho những kẻ lười biếng chậm chạp.

Hi Nhiễm cứ chạy vô định như vậy, như một kẻ độc hành đi một mình về phía trước, mãi đến khi thấy cơ thể đã ướt đẫm mồ hôi mới quay đầu chạy trở lại về căn hộ.

Căn hộ cô mua nằm ở chung cư Babylon nổi tiếng là đắt nhất TP Hồ Chí Minh, vì nó có đầy đủ tiện nghi, thêm vào đó cũng gần trường học. Chỉ mới là một học sinh từ vùng quê lên nơi thành thị học tập, tất nhiên việc có được một căn hộ cao cấp không phải dễ nhưng Hi Nhiễm rất biết quản lí thời gian của mình, những lúc rảnh sẽ lên mạng học một số kĩ năng như lập trình, thiết kế game.

Ngoài ra nhiều nhà thiết kế còn mới cô làm người mẫu cho show của họ nên khoảng tiền thu nhập hằng tháng cũng không thấp. Nhưng có ai quản được miệng đời, vì nhìn thấy vẻ ngoài xinh đẹp không khác gì Đắc Kỷ trong truyền thuyết nên thêu dệt rằng đằng sau rằng cô đang bị bao dưỡng.

Nhưng cô chẳng có dư thời gian mà để ý những tin tức kia, dù gì cũng không phải là sự thật, chỉ cần sống không thẹn với lòng, dù họ nói gì cũng chả làm cô mất đi da thịt gì.

Vừa mở cửa vào căn hộ, cô nhẹ gỡ bỏ giày thể thao xuống, lết thân vào nhà tắm ngay. Tiếng nước ti tách rơi trên nền gạch, hơi nước ấm áp lan tỏa như màn sương mờ ảo nhưng không che lấp hết được cơ thể trắng ngần của cô gái ấy, đường cong cơ thể hiện lên thật rõ ràng. Cánh tay mềm mại đưa vào trong dòng nước chảy xuống gột rửa mọi khói bụi đọng lại.

Ngâm mình vào chiếc bồn tắm phủ đầy hoa hồng, Hi Nhiễm tựa lưng về thành bồn khẽ nhắm mắt thư giãn một lúc, khuôn mặt sắc sảo lúa này mới lộ ra chút thư thả, cơ mặt giãn ra một chút, như bao mệt mỏi ưu tư đều theo dòng nước này gột rửa đi.

Hoa hồng đỏ rực tỏa nhẹ một mùi hương quyến rũ, mà thân thể ngâm trong nó lại trắng ngần mềm mại như một tấm lụa đào. Khẽ lắc mình chìm dần người xuống dưới, mái tóc dài tản ra ở trên nước bồng bềnh xinh đẹp.

Ở dưới làn nước thư giãn một hồi, Hi Nhiễm đứng dậy khỏi bồn, tay vớ lấy chiếc áo tắm mặc nhanh lên người. Tắm bồn xong cô thấy khá thoải mái, tính tìm máy để sấy khô tóc thì chiếc điện thoại trên bàn trang điểm lại sáng đèn báo hiệu cuộc gọi. Cô đi đến, đưa mắt nhìn dãy số gọi tới, mày hơi nhíu lại nhưng vẫn nhấc máy:

"Chuyện gì?"

Đầu dây bên kia là giọng nam nhân trẻ tuổi:

"Hi Nhiễm, sao cả ngày hôm nay cậu không trả lời tin nhắn hay cuộc gọi của tôi"

Người gọi cho cô là cậu bạn cùng lớp từ năm lớp 10, là công tử gia nhà họ Bạch- Bạch Tấn. Vốn dĩ hắn chỉ là một học sinh cá biệt, thành tích không tốt, cô chỉ muốn tránh phiền phức mỗi khi bị quấn lấy sau đuôi, nói đùa rằng nếu hắn lọt vào top 3 kì thi cuối kì sẽ đồng ý làm bạn gái hắn.

Nhưng chỉ vì câu nói của cô, thiếu niên ngỗ ngược lại thật sự lao đầu vào việc học tập, cuối học kì đó vậy mà cậu ta lại hạng hai. Gia đình cậu ta biết chuyện còn tìm cô mời cơm, mẹ cậu còn hẹn riêng cô nói lời cảm ơn, nói chung...trong tất cả những nam nhân cô từng quen, cậu ta xem như là người đầu tiên cô công khai hẹn hò.

Nhưng vô tâm thành tính, đối với đoạn tình cảm này cô không có chút cảm xúc nào động lại:

"Tôi đi làm thêm"

Cả thời gian hè đều dùng lí do đi làm thêm để tránh gặp mặt Bạch Tấn. Anh biết gia cảnh của cô, phải một mình nơi thành thị bươn chải cuộc sống nên không hề nghi ngờ, trong lòng còn tự nhủ phải chăm sóc tốt hơn cho cô.

"Vậy cậu nghỉ ngơi sớm đi, biết chưa? Ngày mai khai giảng rồi. Vậy...có cần tôi sang đón không?"

Từ Hi Nhiễm day day trán ngồi trên sofa bắt chéo chân:

"Được"

Dù gì cả trường đều biết quan hệ của họ, tạm thời sử dụng vị tài xế này vậy.

"Ừm, mai tôi đến đón cậu sớm rồi đi ăn sáng. À cửa hàng sủi cảo cậu thích hình như vừa có vị mới, ngày mai đưa cậu đến nếm thử"

"Được."

Bạch Tấn đã quen với thói kiệm lời của cô, anh không giận, chỉ cẩn trọng dặn dò cô không nên thức khuya viết chương trình hay đọc sách, anh biết cô rất ham công tiếc việc, có thể thức cả đêm để hoàn thành mà không chú ý ngủ đủ giấc.

Từ Hi Nhiễm cúp máy, ánh mắt hờ hững nhìn dãy số trên di động, cô đặt điện thoại xuống giường, hướng ra ban công bên ngoài hít thở chút không khí trong lành về đêm. Hai mắt mơ hồ nhìn về những dãy đô thị phồn hoa trước mặt.

Khoảng lặng dễ khiến người ta lâm vào trầm tư, nhớ về quá khứ... Bên tai chợt vang lên giọng nói quen thuộc khiến hai vai run rẩy, nó đã ám ảnh cô gái nhỏ đến tận bây giờ:

"Tiểu Nhiễm...em mãi mãi không thoát khỏi tôi."