Chương 1: Đêm mưa

Lúc Thới Nhiên đi đến ngã tư thì phát hiện có gì đó không ổn.

Tuy rằng hiện tại đã là đêm khuya, mưa vẫn còn to, nhưng bởi vì sự cố nghiêm trọng xảy ra lúc trước, trên con đường này cả ngày đều có quân đội tuần tra liên tục, tuyệt đối không phải yên tĩnh như bây giờ, một bóng người cũng không nhìn thấy.

Cô có chút bất an, một tay vừa ôm túi đồ lớn mới mua, tay kia lén lút từ trong túi lấy ra súng lục, mượn túi che chắn, giấu ở trước ngực, bước chân nhanh hơn.

Mưa rất lớn, đổ xuống như màn đêm bị xé rách một cái lỗ. Mưa rơi ào ào trên mặt đất, bắn ra bốn phía, làm ướt ống quần của cô. Bốn phía ngoại trừ tiếng mưa rơi cái gì cũng không nghe thấy, đại đa số phòng ốc đều tắt đèn, chỉ có tiếng bước chân cô giẫm lên trên nước đọng, âm trầm quanh quẩn trong không khí.

Đi qua ngã tư phía trước chính là nhà cô. Đèn đường quen thuộc dưới sự cọ rửa của nước mưa tản ra ánh sáng ảm đạm mơ hồ, cô lại tăng tốc, cố gắng thoát khỏi bầu không khí bất an quỷ dị này.

Cô đi qua góc rẽ, mắt thấy sắp tới cửa, đột nhiên cảm thấy dưới chân có gì đó không đúng, nhanh tay lẹ mắt rút súng ra, nhắm ngay dưới chân đầu tiên.

Cô thở dốc dồn dập, tay cầm súng run nhè nhẹ, nương theo đèn đường, lúc này mới thấy rõ được cái ở dưới chân ngăn cản lối đi của cô là cái gì.

Là một người, chính xác mà nói, là thân hình cao lớn của một người đàn ông, ngã ở trước cửa nhà cô. Cho dù ánh sáng lờ mờ, cô cũng có thể nhận ra trong nước mưa bên cạnh anh trộn lẫn chất lỏng đặc sệt màu đỏ thẫm, đang chầm chậm chảy ra.

Là máu.

Cô vẫn giữ nguyên tư thế giơ súng, cẩn thận tới gần, ngồi xổm xuống, muốn xem người này còn sống hay không. Cô quay đầu anh, trong nháy mắt thấy rõ mặt anh, có chút kinh ngạc.

Là một người đàn ông trẻ tuổi cực kỳ đẹp, thoạt nhìn hơn hai mươi tuổi. Mặc dù trên mặt đã không còn huyết sắc, nhưng mặt mày có vài phần đẹp mắt, mang theo khí chất anh tuấn, độc hữu của người đàn ông phương Đông. Lông mi của anh rất dài, giờ phút này bị làm ướt sũng rũ xuống, như là con bướm thủy tinh rất dễ vỡ nát. Cô tự nhận đã trải qua bao nhiêu sóng to gió lớn, nhưng nhìn thấy khuôn mặt này, ngay cả tim của cô cũng đập mạnh một cái.

Thời Nhiên vỗ vỗ mặt mình, trấn tĩnh lại.

Nước mưa lạnh như băng đi theo mái tóc ngắn màu đen của anh không ngừng nhỏ xuống, lướt qua sống mũi cao ngất, đôi môi mỏng khép chặt tái nhợt, theo cằm lại hợp lại làm thành một vào trong giọt mưa hỗn loạn, cô thử thăm dò hơi thở của người đàn ông này, ngón tay cảm nhận được một chút ấm áp.

Người vẫn còn sống.

Không biết là bị thương ở đâu, máu còn đang chảy, nếu mặc kệ như vậy chưa đến rạng sáng chắc chắn anh sẽ chết bởi vì mất máu quá nhiều. Nhưng những thứ như có người chết đối với thị trấn nhỏ ở biên giới có nhiều lực lượng quân đội chiếm đóng này là chuyện thường xuyên xảy ra. Tuần trước, ở nơi này còn xảy ra vụ đấu súng ống kịch liệt, Thời Nhiên trốn ở nhà không dám lên tiếng, chỉ tới khi sáng sớm ngày hôm sau tất cả trở nên bình ổn thì nhìn thấy người của chính quyền thành phố đem thi thể rải rác giống như rác rưởi lạnh như băng, đóng thành từng túi từng túi vận chuyển lên xe mang đi.

Nếu như đem anh ném ở chỗ này, như vậy sáng mai thi thể của anh cũng sẽ bị phát hiện, sau đó cất vào trong bao tải, bị xe mang đi không biết ở nơi nào mà xử lý.

Thời Nhiên nhìn khuôn mặt kia, cắn cắn môi, có chút không đành lòng. Cô không phải là người dễ dàng dao động, nhưng với khuôn mặt này tựa hồ là một ngoại lệ.

Không được. Cô đứng dậy, không xen vào việc của người khác là nguyên tắc của cô, nếu không cô không biết lúc nào cũng sẽ biến thành một bộ thi thể lạnh như băng. Đây là quy luật sống bình yên ở đây.

Cô bỏ anh lại, bước nhanh mở cửa phòng, đi vào trong nhà.

Vừa đóng cửa lại, đèn trong nhà lần lượt sáng lên, ánh sáng trong nháy mắt chiếu rọi cả phòng. Âm thanh của quản gia máy móc vang lên: "Hoan nghênh về nhà, Thời Nhiên tiểu thư, thời gian cô ra khỏi nhà đã qua 15 giờ, cho dù công việc có bận rộn hơn nữa thì cũng phải chú ý nghỉ ngơi nha..."

Nương theo thanh âm liên miên cằn nhằn của quản gia, cô cởϊ áσ mưa, ném vào trong sọt cạnh người máy bên cửa, ôm lấy một túi đồ lớn vừa rồi, đi tới sô pha ngồi xuống.

Cô cố gắng kiểm tra đồ vật, nhưng lực chú ý lại không có cách nào tập trung được. Tiếng mưa ngoài cửa mơ hồ vang lên, giọt mưa rơi trên cửa sổ, phát ra âm thanh nặng nề, lại giống như là đập vào trong lòng cô, khiến cô lúc nào cũng đứng ngồi không yên.

Cô rối rắm một hồi, giống như cuối cùng cũng thỏa hiệp, đứng dậy đi ra ngoài cửa. Vừa mở cửa, thanh âm của quản gia lại thông qua cửa máy truyền tin vang lên: “Thời Nhiên tiểu thư, hiện tại đã là đêm khuya 11 giờ 45 phút, trên con đường này phát sinh vụ án xác suất là 24%, đề nghị cô không ra khỏi cửa lúc này..."

Cô đi đến bên cạnh người đàn ông, người vẫn nằm bất động, chỉ có vẻ yếu hơn.

Thời Nhiên nhỏ giọng mặc niệm: "Nếu anh là cư dân ở đây, tôi sẽ giúp anh gọi cấp cứu." Cô vươn cổ tay, trên cổ tay đeo một chiếc vòng tay màu đen, đây là thiết bị liên kết cá nhân của cô. Cô nhẹ nhàng ấn một cái, vòng tay trong nháy mắt chiếu ra một màn hình trên không trung, cô mở trang nhận dạng ra, cầm ngón tay anh, ấn nhẹ lên trên.

Tích - - vòng tay báo sai.

Không nhận diện được thân phận của người hiện tại, anh ấy không phải người ở đây.

Chuyện này còn rắc rối hơn.

Thành phố này ở khu vực biên giới quốc gia, giáp biên giới với các nước láng giềng, thường xuyên có người của các quốc gia và thành phố khác chạy tán loạn ở đây, trở thành điểm nóng tự nhiên của giao dịch bí mật. Chính quyền thành phố bị thế lực địa phương áp chế, chỉ là thùng rỗng kêu to, thị trưởng ở nơi này vì muốn khống chế những người nhập cư từ bên ngoài vào, đã ra quy định tất cả các phương tiện công cộng có hạn chỉ cho phép cư dân ở trong bản địa có quyền sử dụng. Ví dụ như y tế.

Nếu như cô thay anh gọi cấp cứu, như vậy anh cũng sẽ không được chữa trị, ngược lại sẽ bị coi là người nhập khẩu cư bất hợp pháp, chỉ có điều là anh có lẽ sẽ tử vong bởi mất máu quá nhiều trước khi đến được nơi ẩn trú.

Cô giãy dụa một lúc lâu, lau nước mưa trên mặt, cắn răng: "Có chết cũng không thể chết trước cửa nhà tôi.”

Thời Nhiên tìm được chỗ anh chảy máu, là ở ngực, như là bị thứ gì đó đâm qua. Cô lấy khăn mặt vừa lau nước mưa từ trên cổ xuống, che miệng vết thương, túm lấy cánh tay anh cố gắng kéo anh lên khỏi mặt đất.

Người đàn ông thoạt nhìn gầy gò, kỳ thật rất rắn chắc, nặng nề giống như một khối sắt nặng. Trời mưa mặt đất trơn trượt, cô thử nhiều lần đều không thành công, cuối cùng không thể không ngồi xổm xuống đem tay của anh vòng lấy cổ của mình, mượn lực của thân thể mang anh rời khỏi mặt đất, gian nan đem anh kéo về trong phòng.

Cửa phòng "cạch cạch" một tiếng đóng lại, chỉ còn mưa to xối xả rải rác trong trời đất trống rỗng.

Đèn đường cách đó không xa, người vẫn trốn ở sau tường giơ tay nhìn thoáng qua đồng hồ, lại nhìn thoáng qua cửa phòng đóng chặt, đối với máy truyền tin thấp giọng mở miệng: "Nhiệm vụ hoàn thành."

Thời Nhiên kéo người đàn ông vào nhà ném xuống sàn nhà, gọi người máy y tế tới cầm máu cho anh, còn mình thì vào phòng tắm tắm rửa thay quần áo. Cũng may khoảng thời gian trước cô sợ mình chết ở nhà không ai hỏi thăm mua một người máy dưỡng lão, bằng không với kiến thức y học của cô, không đẩy nhanh cái chết của anh đã là quá tốt rồi.

Cô lấy chăn từ trong tủ ra, trong lúc tắm rửa, robot y tế đã quét chẩn đoán băng bó xong, chỉ bởi vì trong nhà không có thuốc trị liệu nên gửi cho cô danh sách mua sắm, cô liếc mắt một cái, quyết định ngày mai ra ngoài mua.

Robot làm việc nhà nhanh chóng sấy khô quần áo của anh, ngay cả máu loãng trên mặt đất cũng sạch sẽ. Cô suy nghĩ một chút, vẫn tìm một chiếc áo phông nam cỡ lớn thay cho anh. Cô đang chuẩn bị ném áo sơ mi màu đen dính máu cho người máy trong nhà đi giặt, kết quả trong lúc lơ đãng nhìn lướt qua, phát hiện cổ tay áo có một hoa văn mạ vàng, thoạt nhìn hoa văn phức tạp, vừa nhìn liền có hàm ý sâu sắc.

Cô thử dùng vòng tay để nhận dạng hoa văn, kết quả hệ thống nhanh chóng nhảy ra thông tin:

"Đại quý tộc đứng đầu chín Đế Đô -- hoa văn của Tùy gia". Phía dưới là lời giới thiệu lưu loát về Tùy gia. Cô lật qua lật lại vài lần, xác định đây là giai cấp mà một người bình thường như cô cả đời cũng không thể chạm tới.

Trách không được cô không cách nào nhận dạng thân phận của anh, hóa ra là Đế Đô quý tộc? Nhưng tại sao, anh lại bị thương ở một nơi nhỏ bé cách xa Đế Đô như vậy?

Cô quấn anh trong một tấm chăn và nhờ vào chức năng nâng đỡ của robot giúp việc nhà, cô đưa anh lên giường.

Lúc này cô mới có thời gian nghiêm túc quan sát khuôn mặt của anh, sau khi rửa sạch nước bẩn càng lộ ra khuôn mặt này cực kỳ xuất chúng, dung nhan trầm tĩnh dưới ánh đèn mờ nhạt của phòng ngủ tản ra hơi thở nhu hòa. Cô thậm chí có thể tưởng tượng được, đôi mắt này khi mở ra, thâm thúy lại đen nhánh xinh đẹp.

Đúng là khuôn mặt quý tộc. Cô âm thầm cầu nguyện, hi vọng vị quý tộc này, mang đến cho cô không phải mối nguy gì.