Chương 1

Trên chính điện của Tầm Tiên Phái, có một vài nhân vật tiên phong đạo cốt đang ngồi.

Trong số đó, người ngồi ở vị trí chủ tọa chính là vị Tiên Tôn có dung nhan đẹp tuyệt trần, tướng mạo không phân biệt được nam nữ.

Y cụp mi mắt, vẻ mặt lạnh lùng, không biết đang nghĩ gì.

“Vi Vân Tiên Tôn,” Phu nhân xinh đẹp ngồi phía dưới y nói, “Hiện tại không thể trì hoãn được nữa. Xin ngài hãy mau chóng đưa ra quyết định.”

Hàng mi dài như cánh bướm của Vi Vân Tiên Tôn khẽ run lên.

Tiếp theo sau là một người đàn ông lên tiếng: “Chưởng môn, ngài là một trong bốn trụ cột của Nhân tộc, tu vi của ngài còn hay mất là chuyện trọng đại của thiên hạ, không thể làm theo ý mình được. Nhất định phải kết khế ước!”

Mỹ nhân lạnh lùng ngồi ở trên cao hơi cau mày lại, hồi lâu sau rốt cuộc cũng lên tiếng.

“Vậy thì kết khế ước đi.” Giọng nói của y lạnh như ngọc thạch, nhưng lại êm tai vô cùng.

Những người còn lại trong chính điện đều vui mừng khôn xiết.

Một nam tử trung niên nãy giờ vẫn im lặng dâng lên vài cuốn tranh cuộn, nói: “Đây là những vị công tử thế gia của các môn phái muốn kết khế ước với ngài, thân thế, tướng mạo, nhân phẩm, tu vi đều thuộc hàng bậc nhất. Xin ngài quyết định.”

Vi Vân Tiên Tôn đưa tay triệu hồi mấy cuốn tranh cuộn, mở ra nhìn lướt qua, sau đó chỉ vào một cuộn tranh nói: “Chọn hắn đi.”

Mấy người lần lượt đứng lên hành lễ nói: “Bây giờ bọn ta sẽ đi chiếu cáo với thiên hạ, đại lễ kết khế ước sẽ được cử hành trong vòng mười ngày tới. Xin Tiên Tôn yên tâm.”

Vi Vân Tiên Tôn không đáp lại, chỉ gật đầu rồi xoay người đi vào hậu điện.

Trên đường gặp một vài người hầu, nhìn thấy y đều cúi đầu hành lễ né tránh.

Vị Chưởng môn này của Tầm Tiên Phái nổi tiếng lạnh lùng xa cách, rất khó tiếp cận, không bao giờ muốn tôi tớ hầu hạ.

Vốn dĩ người đời chỉ cho rằng y có tính cách lập dị, nhưng dạo gần đây sau khi có tin y sắp kết khế ước truyền ra ngoài, một số giả thuyết khác cũng dần được mọi người biết đến.

Một tên đầy tớ nhìn thấy Chưởng môn đi xa rồi, bèn chọc chọc đồng nghiệp ở bên cạnh: “Hồn ơi mau trở lại, đừng nói là nhìn đến ngu người rồi nha.”

Đồng nghiệp của cậu ta tên Lý Đại Túc, là một người mới gia nhập vào môn phái, vóc người của hắn cao to vạm vỡ, cao hơn những người hầu khác cả một cái đầu.

Chủ quản nội điện vừa ý hắn vóc người cường tráng, sức lực khỏe mạnh, thích hợp làm những công việc nặng nhọc nên gọi hắn vào đại điện làm tiểu đồng quét dọn.

Hôm nay là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Chưởng môn, không khỏi cảm thán nói: “Mọi người đều nói Chưởng môn là đệ nhất mỹ nhân của Nhân tộc, ta lại thấy Chưởng môn phải là đệ nhất mỹ nhân của tam tộc mới đúng.”

Tên đầy tớ hắc hắc cười gian hai tiếng: “Ngươi vẫn còn là xử nam phải không?”

Lý Đại Túc không hiểu nhíu lại đôi lông mày rậm: “Ngươi có ý gì?”

“Mặc dù Chưởng môn của chúng ta có khuôn mặt xinh đẹp, nhưng dáng người quá gầy gò, sao bằng Phi Diễm Tiên Tử đệ nhất mỹ nhân của Ma tộc ngực nở mông cong eo thon chứ.”

Lý Đại Túc sửng sốt: “Ngươi…Sao ngươi có thể đánh giá Chưởng môn như vậy!”

Tên đầy tớ càng cười dâʍ ɭσạи hơn: “Chẳng lẽ ngươi vẫn chưa biết hả? Thực ra Chưởng môn là một người song tính, gần đây y không thể áp chế được tính dục nữa, Liên Minh Tiên Môn sợ y đạo tâm không ổn định nên gấp rút tìm đạo lữ cho y đó.”

Lý Đại Túc càng cau chặt mày hơn, khẽ lầm bầm: “Sao một vị tiên nhân như Chưởng môn lại có thể…”

“Thể chất ấy mà, cho dù là Chưởng môn cũng hết cách.” Tên đầy tớ lắc lắc đầu, “Chỉ là không biết người nam nhân nào sẽ có được diễm phúc này đây.”

“Hai tên tiểu tử các ngươi đang tán dóc gì đó!” Bên tai hai người đột nhiên vang lên một giọng nói như tiếng sấm: “Lý Đại Túc, ngươi đi quét dọn Hàn Đàm ở hậu sơn đi.”

Hàn Đàm ở hậu sơn quanh năm lượn lờ hàn khí, đám tôi tớ đều không thích đến đó vì sợ tổn hại đến tu vi, cho nên việc dọn dẹp luôn giao cho người mới làm.

Ban đầu chủ quản chọn Lý Đại Túc vào điện cũng vì cho rằng người cao lớn thô kệch như hắn sẽ không sợ lạnh.

Tên đầy tớ đồng cảm liếc mắt nhìn Lý Đại Túc.

Lý Đại Túc lại có vẻ chẳng để ý, hắn nhanh chóng đáp lới rồi rời đi.

.

Vi Vân Tiên Tôn sống một mình ở ngọn núi phía sau chính điện.

Nhiều năm qua, vì để che giấu bí mật cơ thể mà y không bao giờ cho phép người khác đến gần, bình thường còn dùng thủ thuật che mắt để giấu diếm thân hình của mình, tuyệt đối không để ai nhìn ra được bất kỳ dị dạng nào.

Nếu y thu hồi thuật che mắt, thì e rằng tên đầy tớ lúc nãy sẽ không thể nói ra những lời kiểu như chỉ có đệ nhất mỹ nhân của Ma tộc mới có thân hình đẹp.

Vi Vân chưa bao giờ thích cơ thể của mình.

Tuy thuật pháp có thể che mắt người đời, nhưng lại không thể lừa dối chính mình.

Trước ngực y có một cặρ √υ" rất to và căng tròn, chúng cứ lắc lư lên xuống mỗi khi y bước đi.

Đầṳ ѵú to như quả anh đào, bộ ngực đầy đặn hễ một chút là lại cọ sát vào lớp áo trong, khiến cho đầṳ ѵú suốt ngày dựng đứng lên, cách ba lớp áo vẫn có thể nhìn thấy hai viên thịt tròn lồi lên.

Vòng eo thon gọn có thể ôm trọn trong một cánh tay, thắt lưng phía sau lõm xuống một cách rõ ràng, khiến phần mông bên dưới càng tròn trịa cong vểnh.

Hai cánh mông giống như hai gò tuyết, mềm mại và đàn hồi, ở giữa có một khe hở vừa dài vừa hẹp, nếu ai nhìn thấy chắc chắn sẽ muốn ghé vào cặp mông đầy đặn và trơn bóng này hít một hơi thật sâu, rồi ra sức liếʍ láp tới lui cái rãnh thơm ngon này mấy lần.

Hai cánh mông tuyết trắng chưa từng bị ai banh ra, khiến cho c̠úc̠ Ꮒσα màu hồng phấn ẩn giấu ở bên trong không nhìn thấy ánh mặt trời.

Đừng nói chi đến lỗ l*и non nớt phía trước c̠úc̠ Ꮒσα bị hai mép l*и múp mẩy che kín chặt chẽ, không một ai có thể nhìn thấy vẻ đẹp ướŧ áŧ dâʍ đãиɠ của nó.

Hai bên mép l*и mọc những sợi lôиɠ ʍυ thưa thớt xoăn tít, màu sắc đen nhánh, tương phản rõ rệt với làn da trắng như tuyết, trông cực kỳ gợϊ ȶìиᏂ.

Cao lên một chút không có bao tinh hoàn, chỉ có một khúc dươиɠ ѵậŧ trắng trẻo nhỏ nhắn xinh xắn.

Xung quanh dươиɠ ѵậŧ cũng mọc một ít lôиɠ ʍυ, lưa thưa che phủ vùng tam giác bí ẩn của y.

Trước đây để cố định bộ ngực, Vi Vân phải mặc thêm áo yếm ở bên trong trung y.

Nhưng dạo này cơn hứng tình đang đến gần, cái lỗ l*и trước giờ chưa từng có cảm giác tồn tại thỉnh thoảng sẽ rỉ ra một ít chất nhầy, nhỏ xuống đũng quần dính nhớp rất khó chịu.

Y đành phải may thêm cho mình mấy chiếc áo yếm, kéo dài phần dưới của áo yếm bọc lấy toàn bộ phần thân dưới, rồi cố định bằng đai lưng ở eo.

Vốn dĩ làm như vậy là để ngăn dâʍ ɖị©ɧ chảy lung tung, nhưng không ngờ sau khi mặc vào đi được vài bước, mảnh vải bị kéo dài ra lại mắc vào khe mông sâu hoắm, nhét đầy cả khe đít, cảm giác rất kỳ lạ.

Vi Vân không còn cách nào khác đành phải rút ngắn mảnh vải lại, vừa đủ che đi âʍ ɦộ béo múp của mình, còn phía sau được thay bằng một sợi dây mỏng.

Sợi dây bị kẹt trong khe mông cũng rất kỳ lạ, nhưng vẫn tốt hơn là cả mảnh vải.

Chỉ có điều làm như vậy, hai cánh mông trắng mịn màng lại mềm mại sẽ lộ toàn bộ ra ngoài, chỉ để lại một sợi dây mỏng dính kẹt ở trong khe mông quyến rũ, chẳng thể nào che được c̠úc̠ Ꮒσα non nớt ở phía sau.

Nếu có ai đó kề sát vào, banh cặp mông mẩy ra nhìn vào trong, thì sẽ có thể thấy rõ một vòng tròn có nếp uốn khêu gợi màu hồng nhạt bên ngoài c̠úc̠ Ꮒσα, trông càng thêm xấu hổ.

Vốn dĩ Vi Vân cũng không cần quan tâm đến chuyện này, nhưng bây giờ y đã chọn được đạo lữ, mười ngày nữa sẽ kết khế ước, đến lúc đó bộ dạng xấu hổ này của y sẽ bị một người đàn ông khác nhìn thấy.

Hơn nữa, người đàn ông đó không chỉ nhìn mà thôi…

Cả đời y chỉ say mê tu đạo, chưa bao giờ dính líu đến tìиɧ ɖu͙© dù chỉ nửa điểm.

Lúc này vừa nghĩ tới sắp phải cởϊ qυầи áo trước mặt một người đàn ông khác, y thật sự rất phiền lòng.

Y biết rất rõ cơ thể của mình quá mức dâʍ đãиɠ quyến rũ, nếu bày ra trước mặt người khác thì chắc chắn đàn ông sẽ đổ xô đến.

Nhưng nếu bắt buộc phải bị người khác dâʍ ɭσạи khinh nhờn, vậy thì y chỉ cam tâm tình nguyện trao thân cho một người.

Mà người đàn ông đó, lại là người y không nên vọng tưởng đến.