Chương 1

Chương 1

Kể từ khi có thông báo chính thức về khách mời tham dự từ một tuần trước thì độ hot của buổi liên hoan phim truyền hình luôn ở mức cao trên mạng.

Trong đêm phát sóng trực tiếp, hàng trăm nghệ sĩ đã có mặt, được ca ngợi là sự kiện quy tụ những người nổi tiếng với quy mô lớn. Các bài báo liên quan đến việc này đều bá chiếm hotsearch.

Người được thảo luận nhiều nhất là một vị khách quý trao giải— Lục Tử Dã, thiếu gia của tập đoàn nhà họ Lục.

Tập đoàn nhà họ Lục là sự tồn tại không gì sánh được trong ngành giải trí.

Chỉ xét về tài sản, nhà họ Lục nằm trong top 10 cả nước. Công ty điện ảnh và truyền hình nổi tiếng nhất làng giải trí thuộc sở hữu của tập đoàn nhà họ Lục; phim trường của truyền hình sinh lời nhiều nhất cũng thuộc về nhà anh. Ngay cả bộ phim do đoàn làm phim làm cũng là của nhà anh.

Những IP nổi tiếng dưới trướng nhà họ Lục nhiều không đếm xuể. Công ty hay studio muốn hợp tác với họ cũng vô cùng nhiều.

Đúng như tên gọi, Lục Tử Dã rất ngang ngược, hung dữ và kiêu ngạo.

Anh sống không thèm kiêng nể ai. Đừng nói đến đỉnh lưu, ngay cả nhà đầu tư anh cũng không để vào mắt, cần chửi sẽ chửi, cần mắng sẽ mắng.

Không hề biết hàm ý là gì.

Khi máy quay lia về phía anh, lượng người xem lập tức tăng vọt.

[Thật sự nhịn không được muốn trèo tường một phút. Đây là nam chính trong tiểu thuyết ở đời thật à, anh ấy đẹp trai quá!]

[Em trai (tê tâm liệt phế*) cùng tôi yêu đương đi!!!]

*Tê tâm liệt phế: Giằng xé tâm can, gào khóc thống khổ,...

[Là fan kiêm bạn gái Lục Tử Dã, mấy người muốn nói cái gì]

[Hét chói tai vì vẻ đẹp của anh ta một chút, sau đó tôi sẽ mắng anh ta tiếp!! ]

Màn hình led đối diện nhà thi đấu đang chiếu trực tiếp hình ảnh hiện trường. Trên đó vang lên đầy lời chế giễu cùng những tiếng thét chói tai vì anh.

Vô cùng đông đúc và náo nhiệt.

Một chiếc xe bảo mẫu chạy đến trước cửa ra. Người hâm mộ nghĩ rằng có một nghệ sĩ về trước nên đã ngồi canh bên hàng rào đồng thời tinh thần nhanh chóng trở nên hưng phấn, tập trung quay điện thoại về phía ô tô.

Khi nhìn thấy bóng người trong xe, họ lập tức hạ điện thoại xuống, vẻ mặt bối rối.

"Đây là ai? Sao tôi không hề có ấn tượng vậy?"

“Tôi không biết cô ta nhưng trông cô ta khá đẹp.”

"Nhanh như thế đã đi rồi sao? Có khi cô ta đến đây để cọ thảm đỏ đấy."

Trong xe bảo mẫu, Ngũ Đồ Nam đang dựa lưng vào ghế, đầu đau âm ỉ.

Trợ lý bên cạnh cô đang nhỏ giọng lẩm bẩm với khuôn mặt tròn đỏ bừng vì tức giận.

“Khó khăn lắm Thẩm tổng mới nhờ quan hệ tìm được tài nguyên, nói cướp là cướp. Ỷ việc chúng ta không có danh tiếng liền hủy vé mời của chúng ta rồi nhường cho người khác hay sao? Chắc chắn bọn họ sẽ gặp báo ứng."

"Càng đi sâu vào giới giải trí càng thấy được sự dơ bẩn của nó. Cần phải có vài người đến chỉnh đốn lại nó thì mới ổn."

Trợ lý nhỏ dừng lại một chút, thấy vẻ mặt Ngu Đồ Nam không đúng lắm, vội vàng nhẹ giọng hỏi: "Chị Đồ Nam, chị còn đau không?"

Ngu Đồ Nam vẫn còn hơi hốt hoảng.

Bên ngoài người đông nghìn nghịt. Tất cả tin tức hỗn loạn trong đầu và hoàn cảnh xa lạ nhắc nhở Ngu Đồ Nam rằng cô đã xuyên vào một cuốn tiểu thuyết.

Bởi vì bị tai nạn ô tô nên cô đã qua đời khi công ty bị phá sản trước ba tiếng. Trong khoảnh khắc ý thức trở nên mơ hồ, cô còn đang hối hận vì không viết di chúc trước để phân chia tài sản hàng chục tỷ của mình thì đột nhiên cô tỉnh lại.

Xuyên vào trong sách trở thành diễn viên tuyến mười tám lăn lộn ở giới giải trí - Ngu Đồ Nam.

Ai mà ngờ rằng cô chỉ mất ba phút để từ người có giá trị một trăm linh tám trăm triệu trở thành người không một xu dính túi chứ.

Cô đã đến gặp một thầy bói tính qua trước.

Ông ta nói ngày 18 tháng 5 là ngày hoàng đạo, mọi điều mong ước sẽ thành hiện thực.

Cô tự tin chọn ngày này, kết quả… Ngu Đồ Nam hít một hơi thật sâu.

Quả nhiên phải tin tưởng vào khoa học.

Đầu cô vẫn còn hơi choáng.

Ký ức ùa về, cuối cùng Ngu Đồ Nam cũng hiểu rõ chuyện gì vừa xảy ra.

Nguyên chủ là diễn viên tuyến 18 không có nhiều tài nguyên. Tuy kỹ năng diễn xuất tốt và thái độ nghiêm túc nhưng cô ta nhận được rất ít vai diễn. Hầu hết đều là vai nữ bốn, nữ năm hoặc là nhân vật chỉ có thể xuất hiện một, hai lần.

Lần này, để đền bù cho cô, ông chủ đang định bỏ qua nhưng lại đưa cho cô một lá thư mời tham gia đêm liên hoan phim truyền hình, cho phép cô ngồi ở hàng ghế sau để mở mang tầm mắt.

Cô đến trước hai tiếng nhưng nhân viên công tác không có mặt. Mười phút trước khi buổi lễ bắt đầu, họ mới vội vàng chạy đến nói “Hết chỗ" rồi lập tức rời đi.

Tuệ An không nhịn được tiến lên hai bước muốn cãi nhau. Trong lúc náo loạn cô không cẩn thận bị va phải, trán đập vào cửa. Khi mở mắt lần nữa, Ngu Đồ Nam đã xuyên qua.

Cô biết cô đang xuyên sách, nhưng thật sự cô không biết gì ngoài phần giới thiệu của cuốn sách Nữ Vương Giới Giải Trí và tên của nhân vật phản diện.

Nữ chính của cuốn tiểu thuyết này vốn là một đại tiểu thư, sau khi bước chân vào làng giải trí đã vượt qua mọi trở ngại, thực hiện ước mơ của mình.

Thế nhưng cô không biết tên của nữ chính và nam chính.

Ngu Đồ Nam đoán rằng cô chỉ là người qua đường không ai quan tâm, không liên quan gì đến cốt truyện chính và những phần phụ liên quan của cuốn truyện này, không có cơ hội hay tư cách để biết phần tiếp theo của nó.

Nhân vật duy nhất cô biết là nhân vật phản diện có tính cách như Long Ngạo Thiên*, Lục Tử Dã.

*Long Ngạo Thiên: Cái tên mang hàm ý châm chọc, nhận đủ khinh bỉ. Loại nhân vật này khi xuất hiện với tư cách là nhân vật chính thì đồng nghĩa với “vô địch”, còn nếu xuất hiện là nhân vật phụ thì đồng nghĩa với “phi thường mạnh” (thực lực hoặc gia thế). Cả hai đều có điểm chung là làm việc không theo lẽ thường và đặc biệt không có não. Coi như không có thực lực mạnh mẽ thì cũng sẽ có vận khí siêu tốt, mà làm việc luôn luôn thuận buồm xuôi gió.

Điều thú vị là em trai của Ngu Đồ Nam cũng tên là Lục Tử Dã.

Hai người cũng gần giống với nhau.

Em trai của cô khi còn nhỏ rất "Long Ngạo Thiên". Lúc nhỏ nó luôn để câu mệnh do ta không do trời làm câu cửa miệng, kết hợp với phong cách Shamate* đi khắp nơi.

*Shamate: Phong cách du nhập vào Trung Quốc từ năm 2008, các nhóm nhạc Rock lúc đó “chạy theo hình tượng” này một cách mù quáng, tóc để dài, ăn mặc có phần diêm dúa, trang điểm đậm.

Khi đó, ước mơ của nó là trở thành Yakuza, thần tượng là Trần Hạo Nam. Nó luôn phải trả giá cho việc trở thành đại ca của bọn lưu manh quanh trường. Cả ngày nói vì huynh đệ không tiếc mạng sống, chết không đáng tiếc.

Ngu Đồ Nam vô cùng tức giận.

Đúng lúc cô đang học võ, gặp mặt liền đánh.

Đánh một lần không được thì đánh hai lần, nói chung là đánh rất nhiều. Chỉ cần Lục Tử Dã nhìn thấy cô, không cần biết ở nơi nào, lúc nào đều phải sợ cô.

Cuối cùng nó cũng bị đánh đến mức từ Long Ngạo Thiên tam quan phản nghịch, thành một thanh niên ba tốt luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện. Học ngành công nghệ thông tin tại một trường đại học hàng đầu thế giới, tương lai sáng lạn.

Bất cứ ai nghe đến tên đều ngạc nhiên trước tài năng của nó.

Đối mặt với ánh mắt quan tâm của trợ lý, Ngu Đồ Nam lấy lại tinh thần nói: "Tôi không sao."

Trợ lý nhỏ Tuệ An cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Bọn họ thật quá đáng."

Ngu Đồ Nam không quan tâm.

Cô khởi nghiệp trong lĩnh vực may mặc, trước vụ tai nạn ô tô, thương hiệu "Đồ Dã" của cô đã trở thành thương hiệu thời trang quốc gia được giới trẻ yêu thích. Từ khi mở cửa đến niêm yết, chỉ trong vòng 6 năm giá trị thị trường đã là 50 tỷ đồng. Trong quá trình này, cô có cơ hội tiếp xúc với nhiều người nổi tiếng.

Giới giải trí này là một trường danh lợi, thâm sâu khó lường, chỉ cần lợi ích lớn, các mối quan hệ phức tạp.

Điều quan trọng nhất ở đây là địa vị và danh tiếng.

Ngay cả các giải thưởng tại lễ trao giải cũng bị ảnh hưởng lớn bởi những tư bản hay những kẻ tiểu nhân khác nhau.

Tuệ An lẩm bẩm như muốn trút giận: “Lục Tử Dã nên đến chỉnh đốn lại giới giải trí cho tốt.”

Ấu trĩ.

Có lẽ chủ cũ của nguyên chủ cũng nghiện ăn dưa như Tuệ An, biết rất nhiều thông tin về Lục Tử Dã.

Trong tiểu thuyết Lục Tử Dã cư xử rất kiêu ngạo, vô cùng phù hợp với thiết lập tính cách Long Ngạo Thiên của anh.

Lần trước anh bị chỉ trích trực tiếp vì diễn xuất kém, ngũ âm không đầy đủ mà mỗi ngày còn livestream cắt rau hẹ*. Để leo lên đến vị trí này anh toàn phải dựa vào công sức của công ty gánh anh đến gãy chân. Hơn nữa còn có mấy tư bản tai mắt vụng về nên nhét cho anh một đống tài nguyên.

*Cắt rau hẹ: Cắt sát tận gốc, thiếu điều đào rễ lên. Nghĩa bóng là tận thu tới cùng.

Mới nói vài câu đã mắng tư bản và đỉnh lưu đến mức vô cùng tồi tệ.

Fan đỉnh lưu tiền nhiệm tức giận muốn chết. Một lần Lục Tử Dã tham gia dạ tiệc thời thượng. Lúc xuống xe, có fan nổi giận đùng đùng ném chai nước khoáng về phía anh.

Tưởng rằng sẽ ném trúng đầu anh, khiến anh xấu hổ trước mặt mọi người nhưng không ngờ Lục Tử Dã lại thản nhiên bắt được, không hề tức giận hay khó chịu. Trước mặt các fan, lúc đi ngang qua đỉnh lưu, thuận tay đặt chai nước khoáng lên vai cậu ta...

“Fan cho cậu đấy.”

Một câu nói lập tức hạ gục toàn trường.

Về lý do tại sao nó được đặt trên vai, sau đó đã được uploader* phân tích.

*Uploader: Những người tải các tập tin video và âm thanh lên các trang web video, diễn đàn và trang ftp.

Đây là muốn nhắc nhở đỉnh lưu, cậu đang mang theo gánh nặng cuộc sống không thể chịu nổi.

Nói cho dễ hiểu là:

Quản fans cho tốt. Anh, Lục Tử Dã, là người mà cậu không thể trêu vào và cũng không thể xúc phạm, hiểu không?

Từ đó trở đi, không ai dám làm càn trước mặt anh nữa.

Lục Tử Dã là người không có trật tự, bất chấp đúng sai, tuổi trẻ khí thịnh không chỉ dựa vào gia thế nhà họ Lục.

Mà còn dựa vào bản thân anh, cho anh tự tin tùy ý làm bậy.

Một năm trước, đoạn code Lục Tử Dã viết ngẫu hứng được bán với giá hai ngàn vạn.

Khi một hacker quốc tế tấn công máy chủ của Tập đoàn nhà họ Lục. Cả đêm, anh một mình hack bốn máy tính, màn hình của bên kia treo câu “Biết sai chưa?” suốt 33 ngày.

Một số người đề nghị đổi câu đó sang tiếng nước ngoài, nếu không hacker sẽ không hiểu.

Lục Tử Dã đáp: “Ngoài việc dạy hắn làm việc, còn phải dạy hắn biết chữ nữa.”

Vô cùng càn rỡ.

Thời điểm đó, trên Internet có những chủ đề nói:

[Đây là lần đầu tiên tiểu Lục tổng dạy người khác cách làm việc tử tế, đáng tiếc cha hiền, con bất hiếu]

[Ai hiểu được sự dịu dàng duy nhất mà Lục Tử Dã để lại chứ! (bushi)*]

*(bushi): Câu nói đùa,

nhưng không nghiêm túc.

[Tiểu Lục tổng tốt bụng quá. Lúc này mà anh ấy vẫn muốn truyền bá văn hóa, dạy người khác biết chữ (khóc lớn)]

[Anh ấy thật sự tôi muốn khóc chết.]

Những lời này của Lục Tử Dã nổi tiếng cả năm.

Danh tiếng của anh trong nước vô cùng tốt.

Vốn dĩ lúc đầu các cổ đông không thích anh nên đã thúc giục ông Lục để anh bên người và bồi dưỡng anh thật tốt.

Lục Tử Dã không thích việc kiếm tiền mệt mỏi, xã giao nhàm chán này nên bắt đầu mỗi ngày lên tiếng oán hận giới giải trí. Hàng ngày đối phó các công ty giải trí trong nước và cãi vã với nhiều minh tinh. Sau khi sự ngông cuồng của anh vang danh khắp nơi nên các cổ đông cũng không đề cập tới chuyện để cho anh tiếp quản Lục thị nữa.

Bọn họ cũng biết sợ đấy.

Lỡ như anh có vị trí cao nhất rồi để lộ những chuyện trong giới kinh doanh, giới giải trí, giới tư bản ra ngoài thì đó sẽ không còn là chấn chỉnh nội bộ giới giải trí trong nước nữa mà sẽ là chấn chỉnh thế giới.

Có người thích anh, nói anh thẳng thắn. Có người ghét anh, nói anh ỷ lại vào gia thế, kiêu ngạo, không coi ai ra gì, tùy ý bình luận về những người nổi tiếng.

Toàn mạng chửi rủa và khích lệ đều có cả.

Lục Tử Dã không thèm để ý đến đánh giá của người khác.

Sau khi nghe tin anh sẽ tham dự đêm lễ trao giải phim truyền hình với tư cách khách mời trao giải, rất nhiều quần chúng ăn dưa đến xem náo nhiệt.

Khi Ngu Đồ Nam rời đi, họ đang trao giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất, có bốn ứng cử viên.

Người được kính trọng nhất là Hứa Náo, kiệt tác Thán Tức Lộ của anh ta khi phát sóng hầu như không tuyên truyền, nhưng sau đó trở thành hắc mã bùng nổ toàn mạng. Chỉ xét riêng các tác phẩm lọt vào chung kết, Hứa Náo có cơ hội chiến thắng cao nhất, đồng thời hắn cũng là diễn viên được khán giả bình chọn có khả năng đoạt giải cao nhất.

Vì vậy, khi Lạc Viễn đoạt giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất, cả hiện trường và weibo đều trở thành mặt da đen và một loạt dấu chấm hỏi.

?

? ?

Tác phẩm Phong Sơn của Lạc Viễn được đề cử với 83 điểm, chất lượng không tệ, nhưng ai cũng biết anh ta là gánh nặng của bộ phim này, kỹ năng của nữ chính còn tốt hơn anh ta.

Cuối cùng nữ chính ra về tay trắng còn anh ta lại đoạt được giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất.

Thực sự là một trò đùa hoang đường và mỉa mai của làng giải trí.

Hứa Náo, người đã chuẩn bị cho bộ phim này cả năm trời lại chẳng nhận được gì.

Trừ fans của Lạc Viễn, hầu hết mọi người đều cảm thấy tức giận khi bị đùa giỡn.

[? Tôi đến xem Lục Tử Dã chỉnh đốn làng giải trí nhưng kết quả Lục Tử Dã lại đang chơi tôi à?]

[Ơ, tôi có cảm giác như Lục Tử Dã không biết vẻ mặt mình sau khi nhìn thấy tấm card có kết quả.]

[Tôi hiểu, vẻ mặt đó là vẻ mặt "Anh còn dám chơi tôi không?", bĩ khí* và hứng thú. ]

*Bĩ khí: Chỉ một người bên trong chính nghĩa, lương thiện; nhưng từ lời nói, hành động, cử chỉ thỉnh thoảng sẽ toát ra một chút “ngầu” và khá “lạnh”, không coi ai ra gì, khiến người nhìn và tiếp xúc có loại cảm giác đó là người “xấu xa”. Nhưng “xấu xa” này không phải là chỉ làm chuyện xấu, chuyện ác.

[Cái này được gọi là—— rất tốt, thành công thu hút sự chú ý của tôi (?]

[Tại sao Lục Tử Dã phải chạy, mắng anh ta đi!!]

[Đúng là lãng phí tiền bạc, rác rưởi rác rưởi.]

[Đừng ghen tỵ, sao lại có vài người nghèo túng đến mức muốn mời Lục Tử Dã há mồm phun phân chứ?]

[Bây giờ ai để Lục Tử Dã lên tiếng không khác gì với việc thần tượng của mình chưa từng bị anh ta chỉ trích]

["Diễn viên nam chính tệ nhất", tôi biết fan thiếu kiên nhẫn, nhưng trước tiên đừng nóng vội]

Trợ lý Tuệ An đang xem phát sóng trực tiếp trên điện thoại di động, mặt đầy dấu chấm hỏi.

Ngu Đồ Nam nhìn vào màn hình, muốn xem nhân vật phản diện trong tiểu thuyết trông như thế nào.

Khuôn mặt của nhân vật phản diện trong tiểu thuyết vẫn luôn mơ hồ trong trí nhớ của cô.

Chỉ thấy một bóng người cao lớn từ phía sau.

Một bộ vest đen cổ điển tỉ mỉ, bờ vai rộng, eo hẹp, những đường nét hoàn hảo. Anh đeo một chiếc đồng hồ thanh lịch và quý phái, anh bước đi mang đến cảm giác vừa nhã nhặn vừa bại hoại.

Đem đến cho người nhìn một loại cảm giác…

Để anh trở thành nhân vật phản diện trong tiểu thuyết, sẽ bị mọi người đàn áp rất nhanh.

Dưới phần bình luận có người qua đường âm dương quái khí* và một bộ phận nhỏ là fans của Hứa Náo. Lượt đọc và thảo luận cao nhưng lại không nằm trong hot search.

*Âm dương quái khí: Chỉ những người lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra.

Tuệ An càng xem càng tức giận hơn. Cô phát hiện ra người ngồi ghế của Ngu Đồ Nam chính là người đại diện của Lạc Viễn.

Trong đoàn phim, đỉnh lưu và diễn viên tuyến 1 có quyền quyết định chọn vai phụ, khi tham gia hoạt động phải chịu sự kiểm soát của họ.

“Một lũ cướp!” Tuệ An rất tức giận như cá nóc.

Nếu không có địa vị thì sẽ không có quyền à!

Tuệ An là sinh viên năm cuối đại học, mới thực tập, vừa ngây thơ vừa nóng nảy, hệt như vừa tiếp xúc với xã hội, biểu cảm rất hài hước. Còn về Ngu Đồ Nam, người vừa mất đi hàng chục tỷ trong một vụ tai nạn xe hơi, lẽ ra tâm trạng phải nặng nề nhưng lúc này trông cô có vẻ khá thoải mái.

Tâm tình thong thả như tắm mình trong gió xuân.

Tuệ An thấy Ngu Đồ Nam đang cười nên không được tự nhiên nghịch ngón tay.

“Đúng vậy, bọn họ vô lý chiếm đoạt vị trí của chúng ta. Nhưng mọi người đều nói ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, chớ bắt nạt thanh niên nghèo khó! Sớm muộn gì thì Lục Tử Dã sẽ chấn chỉnh nội bộ làng giải trí thôi."

Ngu Đồ Nam nhớ đến một chuyện.

Lục Tử Dã rất thích nói với cô câu này khi anh còn học sơ trung, anh còn nói "Long Ngạo Thiên" chúng ta chính là "nhân vật phản diện có thù tất báo". Trên màn hình lớn của quảng trường trung tâm thương mại, hình ảnh trực tiếp từ hiện trường chuyển tới trước thảm đỏ khu phỏng vấn.

Trên màn hình, các phóng viên truyền thông đang cầm micro chờ đợi.

Một bóng người cao lớn chậm rãi xuất hiện, bước chân chậm rãi nhưng có lực.

Tầm mắt anh từ từ hướng lên trên.

Bộ vest đen được cắt may thủ công vô cùng kinh điển với một chiếc nơ trang nhã. Yết hầu anh di chuyển lên xuống, và thuận theo xương hàm hoàn mỹ tiếp tục nhìn lên.

Khuôn mặt giống hệt em trai cô.

Ngũ quan thâm thúy, cốt tướng là hoàn mỹ, đôi mắt hơi nhướng lên, vừa khinh thường vừa lười nhác. Vẻ mặt rất giống phiên bản Lục Tử Dã hồi sơ trung đang nắm chặt nắm đấm kêu gào phải làm "Trần Hạo Nam" trước mặt đàn em.

Có người hỏi:

"Trước khi đặt những câu phỏng vấn liên quan đến buổi lễ này, tôi muốn hỏi một đề tài mà toàn mạng đều rất chú ý. Hành vi của anh sẽ kiềm chế ở trước mặt ai? Nói cách khác là anh sẽ nghe lời ai?"

Lục Tử Dã dừng một chút, trong mắt hiện lên một tia phức tạp, sau đó khóe môi nhếch lên, toàn thân lộ ra một loại kiêu ngạo và lười biếng không thể kiềm chế, thản nhiên trả lời.

"Chuyện tôi muốn làm, ai cũng không ngăn cản được.”

---Cho nên, không có người này.

Ngu Đồ Nam kìm nén cảm xúc dâng trào trong lòng, nụ cười dần tắt.

Giỏi lắm.

Lâu rồi chưa gặp mà đã trở nên kiêu ngạo đến mức này rồi cơ đấy.