Chương 1: Xuân dược

Bích Lạc, tân hoàng Hoàng Phủ Hạo Thiên đăng cơ, sửa

niên hiệu là Thiên Phúc, đại xá thiên hạ.

Thiên Phúc năm thứ tư tại Kết Hương Trấn, Hàn Tuyết

tựa vào cửa kính xe ngựa, khẽ vén rèm nhìn xem cảnh vật ngoài phố, đột nhiên,

bảng hiệu của 1 gian khách điếm bên đường đập vào tầm mắt của nàng, làm cho

nàng không khỏi trừng lớn mắt, cười thành tiếng, nàng vỗ vỗ cửa xe ngựa, gọi

nam nhân đang lái xe phía trước.”Hàn Chiến, Hàn Chiến, mau xem khách điếm bên

kia đi, hôm nay chúng ta sẽ nghỉ chân ở đó.”

” Khách điếm Phúc Quý?” Nam nhân lẩm bẩm một chút,

nói: “Không đến Phú Quý tửu lâu nữa sao?”

“Không được, hôm nay chúng ta sẽ ở đây.” Hàn Tuyết

kiên trì nói, Phú Quý tửu lâu của nàng trải dài khắp Bích Lạc quốc, ngay cả các

nước khác cũng có, khách điếm này tên gọi gần gần giống, dường như cũng có chút

tâm tư.

Nam nhân không nhiều lời nữa, đem xe ngựa ngừng tại

trước khách điếm, xuống xe đặt 1 tiểu viện, đem xe ngựa trực tiếp chạy vào tiểu

viện.

Hàn Tuyết muốn nước tắm, liền ngồi tại đó, cho Hàn

Chiến giúp mình rửa mặt chải đầu, sau đó vui vẻ mở cửa phòng vui vẻ nhảy vào

bồn tắm.

Sau khi tắm nước nóng một cách sảng khoái, Hàn Tuyết

mặc lên mình bộ y phục ngủ màu trắng do tự tay mình đặc chế, quấn quanh thân

thể trần trụi nhảy lên giường để nghỉ ngơi đi. Trong giây lát sau, nàng thở

gấp, tự lôi kéo cổ áo của mình, toàn thân khô nóng khó nhịn, hơi nóng toàn thân

đều tập trung về phía bụng, hạ thân mơ hồ có cảm giác tê ngứa, chỉ trong nháy

mắt, cảm giác tê ngứa đó đã biến thành khó nhịn. Xuân dược?!!! Trúng chiêu.

Nhưng tại sao? Ai dám cả gan như thế?

Đầu óc càng lúc càng mơ hồ, trước khi mình không khống

chế được phải rời khỏi nơi này gấp, không cần biết là ai đã hạ dược, cũng không

thể để bọn chúng đạt được ý nguyện.

“Hàn Chiến” Dùng hết khí lực hô to, nhưng lời nói vừa

thốt ra, lại biến thành tiếng rêи ɾỉ đầy kí©ɧ ŧìиɧ. Trong lòng nàng vô cùng lo

lắng, nhưng tay chân lại mềm nhũn vô lực, hạ thân tê ngứa giống như có ma thú

đang chiếm đoạt thần trí của nàng, khóe mắt nhìn thấy bình hoa trên bàn, dùng

hết khí lực cuối cùng, đánh về phía bàn nhỏ, theo 1 tiếng trong trẻo vang lên,

bình hoa rơi xuống đất.

Thành công.!!! Nàng cảm thấy an lòng, thân thể

càng lúc càng khó chịu. Một giây sau, đơn độc nghe thấy ngoài cửa vang lên 1

tiếng thật lớn, 1 bóng đen nhảy vọt vào, ngay sau đó, nàng đã bị một cánh tay

cường tráng bế lên.

“Tiểu thư?”

“Hàn Chiến” Tên vừa ra khỏi miệng lại biến thành tiếng

nỉ non như tiếng gọi của tình nhân, mang theo nồng đậm tìиɧ ɖu͙©. Thân thể nhỏ

nhắn mềm mại, co rút vào l*иg ngực của hắn, dán sát vào thân thể cường trángcủa

hắn, nhẹ nhàng ma sát, miệng không kiềm chế được phát ra tiếng rêи ɾỉ khe khẽ.

“Ta thật là khó chịu, ưm…”

Thân thể hắn cứng đờ, lập tức khởi phản ứng, ôm ấp nữ

nhân mình đã yêu thầm nhiều năm, mà giờ phút này nàng lại mang vẻ mặt dụ hoặc

như vậy, không phản ứng, hắn sẽ không phải nam nhân.

“Tiểu thư, người sao rồi?”Muốn đỡ nàng đứng vững,

nhưng gần như không thể thực hiện được, nàng giống như một con xà yêu, dán sát

vào thân thể của hắn, làm ra những đày đọa ngọt ngào trên thân xác của hắn.

Quan sát gương mặt đỏ ửng lạ thường của nàng. Cổ áo ngủ đã kéo mở, vai thơm nửa

khép, bờ ngực sữa ẩn hiện. Mắt hắn nhất thời tối sầm như mực, hơi thở bắt đầu

dồn dập.

Nơi xa đã mơ hồ truyền tới tiếng người, nghe thanh âm

dường như hướng về bên này.

“Nhanh… Ưm… Đi…” Bắt lấy 1 tia lý trí cuối cùng, hổn

hển nói từng từ, từng chữ, nhưng đôi tay đã không chịu khống chế lôi kéo y phục

của hắn, “Nhanh chóng… Ra thành…” Đột nhiên trên bụng cảm nhận được nam tính

cứng nhắc của nam giới đang nhấn mạnh vào mình, không khỏi kinh hô lên tiếng

“A…”

Duỗi tay kéo chiếc áo choàng máng trên chiếc bình

phong, quấn quanh người yêu bé nhỏ trong tay lại thật cẩn thận, ôm chặt vào

lòng. Chân nhẹ nhàng điểm mọt cái, nhanh chóng vọt lên, nhấp nhô vào cái đã vọt

ra khỏi cửa.

Hàn Chiến một bên vận hết mười thành công lực nhanh

chóng chạy như bay về hướng cửa thành, một bên ôm nữ nhân không ngừng mấp máy

giống như rắn trong tay, làm cho hắn hận không thể lập tức hóa thân thành sói.

Xuân dược dường như đã hoàn toàn phát huy tác dụng, hạ

thân tê ngứa, làm cho nàng hận không thể lập tức tìm một nam nhân thuận theo,

cánh tay trắng noãn nà mềm mại giãy ra khỏi lớp trói buộc, quấn quanh cổ hắn,

theo sát bên cạnh là chiếc môi mềm mại thơm nức, chiếc lưỡi thơm ngọt, vừa liếʍ

vừa cắn lên chiếc cổ màu mật ong của hắn.

Mạnh mẽ thở hốc vì kinh ngạc, Hàn Chiến thiếu chút nữa

đã mất thăng bằng ngã lộn nhào từ trên không trung xuống, vội vàng ổn định tinh

thần. Cố gắng đè ép mình trấn tỉnh trước sự dụ hoặc, đày đọa ngọt ngào của

người yêu bé nhỏ trên thân mình. Đem nội lực thúc giục đến mức tận cùng, bay

vυ"t vượt qua tường thành, thời gian không đến nửa chén trà nhỏ, đã vọt tới cánh

rừng âm u ở ngoại thành, bắp thịt toàn thân bởi vì cô gắng đè nén cơn du͙© vọиɠ

đang sôi trào mà căng cứng hẳn lên, mồ hôi toàn thân rơi như mưa, bay vυ"t lên

một nhành đại thụ cao to đến mấy người ôm, Hàn Chiến gắt gao đem nàng đặt lên

nhánh cây đại thụ, ôm vào lòng, hắn không thể không dừng lại, chỉ vì nữ nhân

đang ôm trong tay, hai chân đã bò lên eo hắn, bắp đùi mềm mại đang nhẹ nhàng

cọ sát vào nam căn thô to của hắn. Mà nữ nhân này lại vô tình lay động ma sát,

thiếu chút nữa hắn đã đạt đến mức tận cùng.

“Hàn Chiến, ” Nữ nhân bất mãn thì thầm, đồng thời đôi

tay tự lôi kéo y phục của mình, còn không ngừng vặn vẹo thân thể, khiến cho nam

căn cứng ngắc của nam nhân, cách một lớp quần áo vừa lúc đâm nhè nhẹ vào tiểu

huyệt nóng ẩm của nữ nhân

“Ôi…” Hàn Chiến khẽ rên thành tiếng,hơi thở gấp

gáp suy nghĩ muốn áp chế dục hỏa, nhưng gần như là không thể, nam căn của hắn

thậm chí có thể cảm giác được hơi nóng đang hừng hực toát ra từ tiểu huyệt, và

đang mời mọc hắn tiến vào.

Tập hợp lại chút nghị lực cuối cùng còn sót lại, đôi

tay của hắn run run đẩy ra thân thể nữ nhân đang bám dính vào hắn, không ngờ

rằng, tình cảnh trước mắt làm cho tia lí trí cuối cùng của hắn cũng bay biến

mất, thắt lưng chiếc áo ngủ đã hoàn toàn rộng mở, vạt áo trước mở rộng ra, lộ

ra bộ ngực sữa đầy đặn, căng tròn, thân thể trắng ngần, mảnh mai yếu đuối, dưới

chiếc bụng bằng phẳng bóng loáng là hàng lông đen rậm rạp mềm mại.

Oanh ──, nhiệt huyết toàn thân đều tập trung về chỗ

nào đó dưới hạ thể, làm cho nam căn của hắn càng lúc càng căng cứng chả trách

hắn có thể cảm nhận được hơi nóng ẩm từ miệng tiểu huyệt của nàng, bởi vì dưới

lớp áo ngủ của nữ nhân này hoàn toàn không mặc gì cả. Nói cách khác, hắn cùng

nàng chỉ cách nhau có một lớp quần áo mỏng manh.

“Ta muốn…, Hàn Chiến” Cánh tay tuyết trắng lại bò lên

cổ hắn lần nữa, hôn loạn xạ lên cằm, lên cổ của hắn, bàn tay nhỏ nghịch ngợm

càng kéo mở vạt áo hắn, xoa xoa bộ ngực của hắn.

.”Hàn Chiến, ta thật khó chịu ──, Ôi…”

Hàn Tuyết phát hiện hạ thể hai người đối chọi ma sát

nhau, vì muốn làm giảm bớt tê ngứa khó chịu đó, nàng càng dùng lực kẹp chặt eo

hắn, nam căn thô to lại cách lớp quần áo đang dần dần thăm dò vào cửa huyệt, có

thể do tiểu huyệt chưa biết mùi đời bị vật cứng như thế đâm vào, truyền tới đau

đớn như tê liệt.”A… Đau…” Mảnh mai kêu đau, thu hồi tia lí trí của Hàn Chiến

đang đắm chìm trong bể du͙© vọиɠ. Vội vã đỡ lấy mông của nàng, để hắn có thể nhẹ

nhàng nhích ra một chút.

Cảm nhận sâu sắc vừa mất, cảm giác tê ngứa lại càng

thêm mãnh liệt hơn so với trước, hai chân mở rộng ra không có cách nào khép

lại, chỉ có thể bất lực dùng lực kẹp chặt vòng eo thô to của Hàn Chiến, Hàn

Tuyết khó chịu khóc nỉ non.

”Ngứa quá à, Hàn Chiến, nơi đó thật khó chịu”

Nâng gương mặt xinh đẹp của nàng lên, đôi mắt to trong suốt lúc này đã mang đậm

ủy khuất cùng tìиɧ ɖu͙©.

Trong đôi mắt đen thăm thẳm sâu không thấy đáy của Hàn

Chiến, sau nhiều năm bảo hộ, nàng sớm đã hòa tan vào máu thịt của hắn, không

thể để cho nàng chịu nửa phần ủy khuất, có nửa phần không vui. Hắn xem nàng hơn

cả sinh mạng hắn, bảo vệ nàng như vật trân quý nhất, nhưng hôm nay lại để cho

nàng chịu khổ sở như thế này. Vậy người hạ dược tốt nhất là cầu nguyện đừng bị

hắn tìm thấy, bằng không, nhất định hắn sẽ làm cho người đó biết thế nào là

cảnh sống không bằng chết.

Bảo bối của hắn, người yêu bé nhỏ của hắn, làm sao có

thể chịu đựng được khi nàng có chút nào không vui, cho dù vượt qua hiện tại,

nàng sẽ oán hắn, hận hắn, đều được, trước mắt chỉ cần có thể làm cho nàng thư

thái 1 phút, dù hắn liều cả cái mạng này đều không thành vấn đề, càng huống

chi, đây lại là giấc mơ từ bao lâu nay của hắn. Chỉ có thể chôn sâu tận đáy tâm

hồn, không hề có chút nào dám hé lộ.

Cúi người hôn nhẹ lên khóe mắt của nàng, một đường kéo

dài xuống chiếc mũi thon, vòng tay ôm chặt chiếc eo nhỏ nhắn, tay kia nhẹ nhàng

xoa nhẹ cửa huyệt non mềm.

“A… Ưm…” Hôn lên cánh môi kiều diễm của nàng, nuốt vào

tiếng nàng rêи ɾỉ, lưỡi như di động thăm dò vào miệng thơm, kịch liệt đảo xoắn

dây dưa. Ngón tay đang phủ lên mật huyệt, cảm nhận được sự ẩm ướt bên trong,

nhẹ dùng một ngón tay chậm rãi thăm dò vào, bên tai nghe thấy tiếng nàng tinh

tế rêи ɾỉ, chậm rãi ra vào để cho nàng thích ứng hắn tồn tại, bởi vì tác dụng

của thuốc, trong tiểu huyệt ái dịch tràn đầy, hắn lại thêm một ngón tay vào,

tiếp tục chậm rãi ra vào, cảm giác tiểu huyệt gắt gao bao bọc, trong đầu không

khỏi mơ tưởng, nếu là nam căn của mình tiến vào thì sẽ mất hồn đến mức nào, hạ

thể kêu gào, căng đau.

Ngay lúc nàng sắp thở không nổi nữa, đàng phải quyến

luyến buông ra cánh môi thơm mềm, nhẹ nhàng hôn, mυ"ŧ lần xuống chiếc cổ mỹ lệ,

hôn lên bộ ngực tuyết trắng mềm mại, nâng cao chiếc eo thon, nhẹ nhàng mυ"ŧ lấy

quả hồng nho nhỏ trên ngực, vừa nhẹ nhàng bú ʍúŧ, lại khe khẽ gặm cắn, Thẳng

đến một bên tiểu quả hồng diễm căng lớn, mới đổi đến bên kia.

Hàn Tuyết nửa nằm ở trên đại thụ, hai chân vòng quanh

eo của Hàn Chiến, dưới thân là ngón tay Hàn Chiến vẫn đang chậm rãi ra vào,

ngón tay thô ráp xa lạ lại mang đến cho nàng kɧoáı ©ảʍ diệu kì, há hốc mồm thở

dốc, khe khẽ rêи ɾỉ, cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ bên trong mật huyệt đang cấp tốc

tích luỹ, khi Hàn Chiến dùng 3 ngón tay xâm nhập, đầu óc nàng không thể suy

nghĩ gì nổi nữa tiểu huyệt gắt gao bao lấy ngón tay xâm nhập. Co rút không

ngừng,. Hàn Chiến cũng chẳng hề dừng lại, ngược lại càng đưa đẩy nhanh hơn.

Ngón tay nhanh chóng ra vào tiểu huyệt, thanh âm mê hoặc lòng người không ngừng

vang lên, càng như thúc giục Hàn Tuyết đạt đến cao trào, hét chói tai.