Chương 1: Em có nhớ anh không?

Bây giờ là 7 giờ tối, là lúc mọi nhà đều lên đèn.

Chu Nhất tại phòng bếp đang nấu canh, nghe được tiếng mở cửa, có người đi vào, rồi mới buông chìa khoá xuống, lại đổi giày, tiếp thấy tiếng bước chân trực tiếp hướng tới phòng bếp.

Một giây sau, đúng như dự đoán, cô bị người phía sau ôm kín, và một bầu không khí quen thuộc bao quanh cô.

“Em đang nấu gì vậy?” Cố Tri Hành đặt cằm lên vai cô hỏi.

“Canh sườn heo,” Chu Nhất liếc mắt nhìn lại anh, sau đó quay đầu chăm chú quan sát chuyển động trong nồi, “Sao hôm nay anh mới về?”

“Công việc xong rồi.” Cố Tri Hành đi chuyển cọ xát cổ cô, anh xoay người cô lại, làm tư thế chuẩn bị hôn cô.

Chu Nhất quay đầu không cho anh thành công. “Đừng làm phiền, đến giờ ăn rồi.”

Cố Tri Hành không hài lòng vì bị từ chối nên hôn lên mặt cô rồi mới buông tay, sau đó bưng bát đũa đi ra ngoài.

Chờ Chu Nhất bưng bát canh ra, Cố Tri Hành đã ăn xong.

Có một phần đồ ăn đã đóng gói được đăt trên bàn.

"Món bạch tuộc chiên của Giang Nam Xuân, anh nhớ là em đã luôn muốn ăn nó."

Giang Nam Xuân không phải là một nhà hàng địa phương ở Bình Giang, Chu Nhất từng ăn món này ở thành phố Lâm Hải. Sau khi trở về, cô đã thích hương vị của bạch tuộc chiên mà nhớ mãi không quên. Cố Tri Hành tình cờ đi ngang qua Lâm Hải trong chuyến công tác này, vì vậy anh đã mua một phần.

Đi xa mà phải mang một phần đồ ăn về, không tránh khỏi phiền phức.

“Lần sau cứ ăn đi, sao lại gói ghém mang về?”

Cố Tri Hành không trả lời cô, anh chỉ gắp một miếng bỏ vào bát của cô. “Ăn thử xem mùi vị có như lần trước không?”

Đồ ăn ở phía trước, Chu Nhất cũng xoắn xuýt không thể ngồi yên. Cô vùi đầu vào ăn con cá.

"Đúng! Đúng là mùi vị này!" Vừa nói, cô lại gắp thêm một miếng khác, "Tại sao em không thể làm giống như vậy?"

"Vậy thì hôm nào chúng ta hãy đi tìm giáo viên và học trộm đi."

Chu Nhất cười. "Đây là chiêu bài của người ta, sao có thể để ta học dễ dàng như vậy?"

“Vậy thì anh sẽ săn trộm đầu bếp của họ.” Cố Tri Hành tự mình điều hành một số khách sạn, và anh ta có thể làm một việc như vậy để thu về lợi nhuận từ đáy.

Sau bữa tối, Cố Tri Hành đi rửa bát, Chu Nhất liền cắt hoa quả ngồi trên ghế salon xem phim

Hôm nay cô xem "Sword Rain", ngay lúc Dương Tử Quỳnh và Trịnh Vũ Thịnh đang trốn mưa dưới hiên nhà, Cố Tri Hành cũng rửa bát xong và đi ra. Anh ngồi cạnh Chu Nhất, quàng một tay qua vai cô từ phía sau, tay kia lấy vài miếng trái cây rồi bỏ vào miệng.

Chu Nhất không biết hôm nay hắn trở về, cho nên chỉ làm một phần đồ ăn, hai người đã ăn hết các món trên bàn trong bữa tối vừa rồi. Nhìn cái cách anh ngấu nghiến trái cây lúc này, cô sợ rằng anh chưa no.

“Em nấu cho anh them bát mì được không?” Không đợi Cố Tri Hành trả lời, Chu Nhất đã đặt đĩa hoa quả trên tay xuống bàn và đứng dậy đi vào bếp.

Cố Tri Hành giữ chặt tay của cô, dung một sức, Chu Nhất đã ngã vào long anh. “Không cần phiền.” Vừa nói, hai tay liền ôm eo cô.

Anh và Chu Nhất đi công tác, hơn nửa tháng rồi không gặp nhau. Bây giờ cô đang bị anh ôm trong vòng tay, trán chạm nhau, mũi chạm nhau, anh áp vào môi Chu Nhất hỏi: “Em có nhớ anh không?”

Trước khi Chu Nhất kịp mở miệng, tay của Cố Tri Hành đã cho vào từ góc quần áo của anh, cọ xát vào lưng dưới của cô, cảm giác ngứa ngáy nhẹ, cô không nhịn được rên nhẹ một tiếng.

Trong tai Cố Tri Hành, giọng nói này giống như một lời mời gọi.

Thế là anh trực tiếp hôn cô, nụ hôn rất mãnh liệt và dữ dội. Háo hức cạy mở hàm răng của Chu Nhất, bắt lấy đầu lưỡi nàng, tùy ý dây dưa. Eo Chu Nhất bị anh ôm chặt, hai tay đặt ở trên ngực cũng không nhịn được, từ từ mềm nhũn ra, cuối cùng đành phải dựa vào cánh tay anh để cho anh hôn vuốt ve.

Phải một lúc lâu sau, Cố Tri Hành mới buông tha cho cô. Miệng cô bị hôn đỏ bừng và đôi mắt ươn ướt, như thể vừa bị bắt nạt. Nhìn thấy cô như vậy, Cố Tri Hành chỉ biết hận không thể đè cô xuống ghế sô pha ngay lập tức. Nhưng là anh vẫn nhịn được.

Họ mới kết hôn, Chu Nhất vẫn còn có chút không buông lỏng ra, đặc biệt là trong vấn đề tìиɧ ɖu͙©, nhất là hành động vừa trên có làm cho cô có chút sợ hãi. Vì vậy, anh đành phải ôm Chu Nhất vào trong ngực, nhẹ vỗ về sau lưng nàng

Đêm này còn dài, không quan tâm đến thời gian.

Chu Nhất đang dần cảm nhận được sau lưng cô đang có gì biến hóa - một khối cứng thô ráp đè lên lưng dưới của cô.

Nàng đương nhiên biết đây là ý gì, nhưng dù hai người đã làm chuyện đó vài lần nhưng lúc này cô vẫn có chút xấu hổ. Cô giãy giụa đứng dậy: "Em đi tắm đây."

Trong phòng tắm nước bốc khói mờ mịt, nước nóng chảy trên cơ thể nàng, Chu Nhất mới nhẹ nhàng thở phào.

Vừa rồi Cố Tri Hành hôn cô nhiều như vậy, thật sự dưới thân cô đã có phản ứng, nếu không rời đi, sợ rằng Cố Tri Hành sẽ phát hiện ra.

May mắn thay, cửa phòng tắm được mở ra, Cố Tri Hành khỏa thân bước vào.

“Anh đang làm gì vậy?” Chu Nhất giật mình.

“Không phải em vừa mời anh đi cùng sao?”

Cô có ý này sao?

Nhưng Chu Nhất đã không phản ứng cho câu hỏi này. Bởi vì ở đây và bây giờ, nó có vẻ có lợi hơn cho sự “ làm xằng bậy" của Cố Tri Hành.

“Từng ngày, anh đều nhớ tới em mỗi ngày.” Cố Tri Hành một bên nói, những ngón tay của anh đi lang thang khắp cơ thể cô, “Hãy để anh kiểm tra xem em có nhớ anh không.”

Khi anh nói, ngón tay đã từ cổ của nàng trượt xuống ngực, lại trượt xuống bụng dưới, đánh cái vòng tiếp tục hướng xuống, cuối cùng dừng lại tại hoa nguyệt nàng.

Nơi đó trắng nõn nà, ướŧ áŧ nhưng không phải nước từ vòi hoa sen.

“Ướt quá.”

Anh tiếp tục dùng ngón tay sờ soạng, Cố Tri Hành tìm thấy hạt nhỏ ẩn giữa môi hoa, búng nhẹ. Một cuộc tấn công đột ngột như vậy khiến cơ thể của Chu Nhất không ngừng run rẩy, dưới thân cô tuôn ra càng nhiều nước hơn.

Cố Tri Hành đương nhiên không bỏ lỡ sự thay đổi nhỏ này, anh cười nhẹ, sau đó cắn vào vành tai của Chu Nhất nói: “Nhất Nhất hôm nay nhiệt tình quá.”

Tai của Chu Nhất đỏ đến mức gần như rỉ ra máu. Cố Tri Hành để ý cô, người này trên giường như đang khıêυ khí©h, khi xuống giường lại rất ôn tồn lễ độ, con người hai mặt này không ai khác chính là cô.

Cố Tri Hành yêu cầu Chu Nhất bám vào vai anh, sau đó đẩy cô ra sau, dựa vào tường, nâng một chân của cô lên và treo nó vào khuỷu tay, và duỗi thẳng hai ngón tay của tay kia trực tiếp đi vào hoa nguyệt. Ngón tay khẽ cong, tại hoa nguyệt ra vào, quấy động phát ra một mảnh tiếng nước.

Vòi hoa sen đã tắt, tiếng nước trong không gian nhỏ trở nên rõ ràng hơn.

"Em có nghe thấy gì không? Đều là do em phát ra."

"Cố Tri Hành, đừng ... đừng nói nữa." Chu Nhất vươn tay che miệng anh. Lòng bàn tay anh dính chặt vào miệng, không ngờ Cố Tri Hành lại lè lưỡi một chút một liếʍ láp lòng bàn tay của nàng. Dưới thân cô, bàn tay ma ác của anh càng tăng nhanh tốc độ.

Chu Nhất, cô cảm thấy cơ thể mình sắp mất kiểm soát, muốn trốn đi, nhưng phía trước là bộ ngực nóng bỏng của Cố Tri Hành, còn phía sau là bức tường lạnh men sứ

Không có nơi nào để trốn.

Ngứa lòng bàn tay, ngứa thân dưới hơn.

Một làn sóng chất lỏng ấm áp tuôn ra khỏi hoa nguyệt, Chu Nhất yếu ớt đổ vào vòng tay của Cố Tri Hành run rẩy.

“Cố Tri Hành, em không thoải mái.”

Cố Tri Hành cũng không khá hơn cô là mấy, hôm Chu Nhất đã thư giải một lần, nhưng phần dưới hắn còn thô ráp cứng rắn.

Anh chỉ đơn giản tắm rửa cho hai người một chút, rồi giật lấy khan tắm cuốn lấy nàng, ôm nàng tiến vào phòng ngủ.