Chương 1

Tiếng động cơ máy bay bắt đầu giảm dần. Nhìn qua khung cửa sổ, mây tựa như muốn ôm lấy cả khối máy biết bay kia. Và màn đêm cũng đang dần ôm lấy thành phố S. Thành phố S, nơi phát triển nhanh đến chóng mặt, hưng thịnh một cách thần tốc, dù là ban đêm đèn đường vẫn sáng rực lộng lẫy. Ánh sáng kéo dài, dài mãi tựa như mở ra một mạng lưới ánh sáng, từ trên cao có thể nhìn thấy rõ ràng từng đường nét của thành phố hiện ra trước mắt.

Chàng trai trẻ nghiêng đầu tựa vào chiếc ghế rộng rãi ở khoang hạng nhất. Áo khoác ngoài quá khổ khiến cậu có vẻ vô cùng gầy yếu. Ly cà phê đặt trên chiếc bàn nhỏ trước mặt đã nguội lạnh. Cậu khẽ buông ánh mắt, nhìn ra cảnh đêm phía ngoài cửa sổ. Hàng mi dài hạ xuống tạo thành một mảng bóng tối, tầm mắt cố định cùng hơi thở nhẹ nhàng yếu ớt khiến cậu thoạt nhìn có chút lạnh nhạt.

"Kính thưa hành khách, máy bay đang chuẩn bị hạ cánh. Xin mời mọi người nhanh chóng trở về chỗ ngồi, cài dây an toàn cẩn thận, thu lại bàn nhỏ, điều chỉnh ghế ngồi trở về vị trí bình thường...."

Tiếng nói lại vang lên thêm lần nữa, lịch sự và đầy khẩn trương nhưng chẳng khiến cho chàng trai trẻ chú ý. Cậu vẫn tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ. Liệu rằng trong ánh mắt ấy có nhìn thấy những ánh đèn lấp lánh phía dưới hay không?

"Thưa ngài, thưa ngài...?" Một đôi bàn tay xinh đẹp ngăn cản cô tiếp viên đang muốn vươn tay ra vỗ vai chàng trai. Cô gái tóc ngắn ngồi ở lối đi nhỏ trong góc không biết đứng lên từ bao giờ, vô cùng bình tĩnh, nhẹ nhàng đẩy cô tiếp viên, lấy cốc cà phê trên chiếc bàn nhỏ trước mặt chàng trai không một tiếng động đặt vào tay người tiếp viên, di chuyển cái bàn kia về chỗ cũ.

Chàng trai khẽ mở mắt, nhưng vẫn không hề động đậy.

Bắt đầu từ khi nào bản thân lại trở nên buông thả như vậy....

Lúc máy bay hạ cánh đã hơn mười giờ tối. Tuy rằng không công khai lịch trình, nhưng không ít phương tiện truyền thông đang chờ đợi bên ngoài, còn có cả các fan giơ banner, poster chào mừng.

Chàng trai trên máy bay đó, tên Vương Nguyên, mười tám tuổi, hiện là ca sĩ trẻ tuổi nổi tiếng nhất trong nước. Vẻ bề ngoài xinh đẹp đáng yêu, giọng nói bạc hà dễ chịu động lòng người, kỹ năng giải trí hài hước nhạy bén, cậu đã chinh phục khán giả ở đủ mọi lứa tuổi.

Cô gái tóc ngắn đứng bên cạnh giúp cậu đẩy xe hành lý chính là quản lý của cậu, Janice. Kiểu tóc gọn gàng cùng quần áo đơn giản, càng làm cho cô nhìn đặc biệt có năng lực.

Các fan đứng ngoài rào chắn nhìn thấy thần tượng của mình bước ra liền lớn tiếng gọi tên cậu. Người thì tay cầm gói quà được bọc tinh xảo cùng bó hoa tươi, người lại cầm theo cả giấy bút mong được ký tặng.

Vương Nguyên đeo khẩu trang, mặc dù hai tai đã hơi cảm thấy ù ù, nhưng vẫn nhanh chóng xốc lại tinh thần, vẫy tay chào hỏi các fan đã phải khổ cực chờ đợi. Chỉ trong một thời gian ngắn, cậu đã được bảo an hộ tống từ sảnh sân bay ra chiếc xe màu đen đang chờ sẵn bên ngoài.

Janice đóng cửa xe, bỏ qua những tiếng gào thét của người hâm mộ ở phía ngoài. Tuy rằng có không ít fan vây quanh chiếc xe, thậm chí còn vỗ vào cửa kính, nhưng vì bị ngăn cách nên cũng chẳng thể nhìn rõ tình hình trong xe. Chiếc xe nhanh chóng khởi động, chàng trai tháo khẩu trang xuống tùy ý nhét vào túi, im lặng tựa vào ghế xe, trong đáy mắt lộ ra một tia mệt mỏi.

Chiếc xe màu đen lao như bay trên đường quốc lộ. Vương Nguyên khép mi chợp mắt một lúc, lại bị ánh đèn đường thi thoảng chớp sáng làm cho có chút khó chịu. Cậu phiền não mở mắt, đập một cái lên chiếc ghế da.

Cùng lúc đó, chiếc Mercedes màu đen chở Vương Nguyên vững vàng đỗ lại ven đường.

Đã gần mười một giờ đêm, ánh đèn đường chiếu xuống ngã tư có chút quạnh quẽ.

"Sao vậy?" Vương Nguyên khẽ cau mày, đây rõ ràng không phải đường về nhà.

"Xuống xe đi, là Vương Tổng căn dặn." Janice ngồi ở ghế lái phụ hơi nghiêng đầu lại, viên kim cương trên đôi bông tai chợt lóe lên.

Nghe được cái tên kia, đôi mắt vẫn luôn mệt mỏi chợt sáng hẳn, khóe miệng cũng bất giác cong lên một đường rất nhỏ. Vương Nguyên không nói thêm nữa, cúi đầu cầm chiếc balo MCM của mình đeo lên vai rồi mở cửa xuống xe.

Chiếc xe biến mất ở một ngã rẽ trên con đường tối đen. Vương Nguyên một mình đứng dưới ánh đèn, hơi hơi co người lại, cúi đầu đá mấy hòn sỏi trên mặt đất. Thi thoảng cậu lại ngẩng lên nhìn con đường vắng vẻ không một bóng người, không biết đang suy nghĩ gì, nhưng dường như tâm tình đã tốt hơn rất nhiều so với lúc trước.

Không quá lâu sau, một chiếc Rolls-Royce cũng chậm rãi dừng trước mặt cậu. Nhìn thấy biển số xe quen thuộc, Vương Nguyên nhẹ nhàng nhếch miệng, vươn tay mở cửa sau xe.

Còn chưa ngồi yên ổn đã bị bế vào một l*иg ngực ấm áp, Vương Nguyên nhẹ nhàng mỉm cười ôm lấy cổ hắn, vừa mở miệng đã có chút hương vị làm nũng, "Để em bỏ cặp xuống trước đã."

Người đàn ông ngồi trong xe lúc này mới buông cậu ra, đôi mắt hoa đào sắc bén hơi híp lại, nhìn Vương Nguyên tháo balo vứt qua một bên, ngoan ngoãn tiến lại ôm lấy thắt lưng hắn, nghiêng đầu tựa vào vai hắn.

Người đàn ông này là Tổng giám đốc Vương Tuấn Khải của tập đoàn Thịnh Thế, tập đoàn có liên quan đến nhiều ngành công nghiệp, sở hữu vô số trung tâm mua sắm cùng các chuỗi nhà hàng khách sạn, còn mở rộng lĩnh vực kinh doanh vào ngành giải trí, là tập đoàn quan trọng hàng đầu không thể khinh thường trong nước. Mà vị tổng giám đốc mới hai mươi tám tuổi của Thịnh Thế, Vương Tuấn Khải đã liên tục ba năm được bầu là một trong 50 người đàn ông độc thân hoàn hảo toàn cầu.

"Nghe Janice nói tâm tình em không tốt." Vương Tuấn Khải một tay ôm Vương Nguyên, cúi đầu hôn lên trán cậu.

"Chỉ là hơi mệt một chút thôi." Vương Nguyên tinh nghịch đặt cằm trên vai hắn, trong đôi mắt đen láy có chút si mê nhìn vào sườn mặt người kia, khóe miệng hạnh phúc cong lên. Hiện tại, hắn thoạt nhìn chẳng khác gì một thiếu niên mới mười tám tuổi. Còn cậu vốn đang ở độ tuổi mười tám, nên thích hay không thích cũng đều bộc lộ rõ ràng.

"Mệt mỏi thì nghỉ ngơi thêm vài ngày." Vương Tuấn Khải thuận miệng nói xong, liền nghiêng đầu hôn lên môi cậu. Vương Nguyên khép đôi mắt, hơi rướn người lên đáp lại, bàn tay đang ôm chặt thắt lưng Vương Tuấn Khải chậm rãi đặt lên lưng hắn. Cảm nhận được sự đáp trả của cậu, Vương Tuấn Khải bắt đầu dùng sức mυ"ŧ lấy cánh môi Vương Nguyên, thậm chí còn dùng răng nanh nhẹ nhàng day cắn. Bàn tay to lớn ở bên eo cậu nhanh chóng tiến vào trong chiếc áo mỏng, kí©ɧ ŧìиɧ vuốt ve tấm lưng trơn mịn.

"Ưʍ..." Vương Nguyên không nhịn được khẽ rên một tiếng, hai má đã sớm nhuộm một màu hồng xinh đẹp, mới vừa há miệng thở một hơi, đầu lưỡi linh hoạt của ai đó liền thừa dịp tiến vào, lại cướp đi hô hấp của cậu.

"Ưʍ... Khải..." Vương Nguyên mở to hai mắt tỉnh táo lại, bắt được bàn tay đang làm loạn sau lưng mình, "Không, không được!" Nhẹ nhàng thở dốc bên tai Vương Tuấn Khải cầu xin, lại nhìn ánh mắt có chút bất mãn của hắn, Vương Nguyên đỏ mặt nghiêng đầu ý bảo còn có tài xế ở trong xe.

"Sợ gì chứ?" Vương Tuấn Khải nhìn cậu đầu tóc rối bời ngồi trên xe, dáng vẻ thẹn thùng đáng yêu, nhẹ nhàng mỉm cười cắn lên vành tai cậu.

Trong hoàn cảnh như thế này, một Vương Nguyên mười tám tuổi dù thế nào cũng đều thua kém một Vương Tuấn Khải hai mươi tám tuổi.

"Trở về rồi tiếp tục...." Vương Nguyên nhẹ nhàng đẩy người phía trên ra, ngồi dậy quay lại nhìn tài xế vẫn đang yên lặng lái xe. Tài xế tận lực với công việc cố gắng nhìn về phía trước, không dám liếc gương chiếu hậu lấy nửa cái.

Đôi môi bị hôn đến sưng đỏ, còn nói gì mà để mình nghỉ ngơi cho tốt chứ, Vương Nguyên nghịch ngợm nhăn mặt nhăn mũi một cái.

Nét mặt đáng yêu của cậu không lọt khỏi mắt hắn, Vương Tuấn Khải khẽ nhếch khóe miệng.

Thôi được rồi, trở về sẽ trừng phạt em hẳn hoi.