Chương 1: Trúng Độc

Mùa thu, nhìn qua khung cửa sổ, lá vàng đã rơi đầy sân.

Đã từ bao giờ, nàng chưa được nhìn thấy một bầu trời rộng lớn ngoài kia?

Hóa ra, nàng cũng có một ngày ao ước được tự do chạy nhảy ngoài kia.

Nhìn lại chiếc xích được đặc chế đặc biệt đeo ở chân mình, Lưu Dĩnh Tang chua xót. Đến bao giờ, họ mới giải thoát cho nàng.

*Cạch*

Nam nhân bê một khay cơm vào, đặt trên bàn, sau đó bước đến ôm lấy nàng từ đằng sau.

Nam nhân này phi thường đẹp. Gương mặt hoàn hảo đến từng góc cạnh. Mắt phượng lộ ra tia si mê cuồng đậm và thỏa mãn. Giọng nói từ tính mang đậm chất cưng chiều.

"Tang nhi, nàng đang nghĩ cái gì?"

Lưu Dĩnh Tang khẽ nhắm mắt, giọng nói buông ra vạn phần hờ hững, ánh mắt mở ra chứa một mảng lạnh lẽo:

"Không nghĩ gì"

Nam nhân khuôn mặt khẽ buông ra vài phần đau khổ, hắn xoay người nàng lại, giọng nói mang chút cầu khẩn:

"Tang nhi, đừng hờ hững với ta như vậy được không?"

Lưu Dĩnh Tang hất tay hắn ra, nói:

"Lữ Mặc Quân, vậy lúc bắt nhốt ta, ngươi đã có từng hối hận chưa?"

Lữ Mặc Quân nói:

"Là ta yêu nàng, ta yêu nàng, ta rất yêu nàng.. "

Hắn quá yêu nàng, hắn đã cầu xin, mong nàng chỉ nhìn một mình hắn, mong nàng chỉ bên cạnh hắn. Hắn có thể san sẻ nàng cho đại ca hắn, bạn thân hắn, cậu của hắn... nhưng nàng vĩnh viễn không quan tâm hắn. Nên hắn buộc phải làm vậy.

**********

"Áaaaaa... "

"Thiếu gia, thiếu gia... phu nhân... phu nhân xảy ra chuyện"

Lão quản gia la to, đủ để mọi người trong nhà nghe thấy.

Lữ Đông Minh và Lữ Thế Kiên nghe được, không suy nghĩ gì mà chạy vội lên.

Chết tiệt!!!

Lữ Thế Kiên ôm lấy nữ nhân đang nằm trên dòng máu đỏ tươi, nàng mặc váy trắng, dính máu vào nhìn phi thuờng chói mắt.

"Gọi Bác sĩ, NHANH... "

Cổ tay có một vết cắt dài, dưới đất là một con dao gọt hoa quả nhỏ.

Lữ Đông Minh hai mắt đỏ ngầu, nhìn con dao, gần như phát điên, hét:

"Ai là người đã đặt con dao vào trong phòng nàng?"

Mấy nữ hầu nhìn nhau, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Cuối cùng sau một hồi, một cô hầu gái khe khẽ bước ra, có thể nhìn thấy rõ nàng ta đang run như cầy sấy. Nàng ta quỳ sụp xuống lạy, đầu đập vào sàn nhà đã có máu đỏ tươi.

"Thiếu gia, là tôi không biết... lúc... lúc ấy phu nhân nói rằng muốn ăn hoa quả... tôi.. tôi... thiếu gia, xin ngài tha cho tôi một... một lần.... "

Lữ Đông Minh đạp một phát lên cô hầu gái. Nàng ta bị đạp một cái vào bụng, đau đớn lan tỏa, phun ra một ngụm máu.

"Tha cho ngươi? Hừ! Nàng ấy mà có việc gì ta sẽ cho cả nhà ngươi chôn cùng"

"Người đâu? Lôi nàng ta đi"

Mấy người áo đen đi vào, lôi nữ hầu gái đang rẫy rụa, điên cuồng hét to:

"Thiếu gia... làm ơn tha cho tôi"

"Thiếu gia... "

"Thiếu giaaaa"

Thanh âm nhỏ dần nhỏ dần, Lữ Đông Minh trừng từng người từng người một trong căn phòng. Thanh âm lạnh lẽo cực độ, khuôn mặt như Atula địa ngục:

"Mỗi người tự chặt một ngón tay. Nàng ấy có việc gì liền đem đầu lại đây"

Nói xong, hắn sải bước ra bên ngoaig để lại lũ người hầu rối rít sợ sệt.

Lữ Đông Minh tin chắc rằng nàng sẽ không sao. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt đờ đẫn thoáng chốc lại điên cuồng của Lữ Thế Kiên đang ôm nàng, khuôn mặt đầy nước mắt, miệng liên tục nỉ non "Tang Tang~...Tang Tang" là hắn hoàn toàn sụp đổ.

Chạy đến, Lữ Đông Minh dật mạnh người Lữ Thế Kiên, ánh mắt đỏ ngầu, sự điên cuồng đã lên đến đỉnh điểm, hỏi:

"Lữ Thế Kiên, ngươi phát điên cái gì? Nàng làm sao? Nàng làm sao?"

Lưu Dĩnh Tang khuôn mặt nhợt nhạt trắng bệch như xác chết. Hai mắt nhắm ghiền. Cổ ta có một vết khâu rất man rợ. Phía bên ngực trái có một vết thâm đen xì thật khó coi.

Lữ Thế Kiên đấm mạnh một cái vào mặt Lữ Đông Minh

"Tên khốn, là tại ngươi, tại ngươi. Nàng trúng độc, là độc do ngươi chế tạo, ngươi còn mặt mũi ở đây hỏi ta, ngươi điên sao?"

"Nàng... trúng độc??? Sao... sao có thể?"

*******

Lưu Dĩnh Tang cảm thấy cơ thể mình thật nhẹ nhàng, tâm tình thật thanh thản. Nàng đang đứng ở phía trên, nhìn xuống cũng có thể thấy cơ thể mình ghê tởm xấu xí đến thế nào.

Rồi nàng nhìn thấy mấy người nam nhân họ khóc, không cho ai đυ.ng vào thi thể nàng, từng người điên cuồng ôm lấy nàng gào tên nàng nghe thống khổ làm sao!!!

**

Thi thể của nàng cuối cùng cũng được đem đi thiêu, tro tàn cũng được đựng trong hũ thật đẹp.

Ngày ngày nàng nhìn họ ôm lấy hũ cốt, nói chuyện với hũ cốt, ngủ cùng với hũ cốt. Nàng thấy công ty họ phá sản, nàng thấy họ bị lão quản gia tống vào bệnh viện tâm thần, nàng thấy họ ngày càng giống như người bị thần kinh. Thân thể xinh đẹp của họ ngày càng tiều tụy đến ghê tởm. Nàng thấy họ dù là mất lí trí cũng vẫn ôm lấy hũ cốt của nàng trong tay.

Cuối cùng, nàng thấy từng người từng người một tự sát mà cái tên cuối cùng mà họ gọi, là Dĩnh Tang.

Bi thương làm sao. Cả nửa đời người thống khổ lại là vì một cô gái.

Ước gì... nàng có thể sống lại...

Hết chương 1

*********

Vì yêu, nên mới muốn chiếm giữ làm của riêng. Nhưng càng chiếm giữ, càng không có được tình yêu.

( Lưu Dĩnh Tang )