Chương 1: Trở về

Edit+Beta: 🍄Nấm🌻

Bốn năm sau, Tô Uyển nhìn sân bay thành phố S xây dựng vừa quen thuộc vừa xa lạ, trong lòng đầy phức tạp, đây là nơi cả đời cô không muốn trở về.

Nhưng tin tức biết được anh trai vẫn còn sống, nửa đêm cô gặp ác mộng thấy toàn bộ người Tô gia bị thiêu cháy, cô không thể không trở về!

Bên tai là giọng nói ôn nhu của nữ biên tập đưa tin Thẩm Quân Trạch dẫn dắt tập đoàn Thẩm thị lên một tầm cao mới.

Nghe được cái tên quen thuộc, cô theo bản năng ngẩng đầu lên, nhìn hắn trên cái màn hình lớn, Tô Uyển hơi giật mình, khóe miệng cười chua xót, si ngốc mà nhìn hắn, hắn so với bốn năm trước càng ổn trọng thêm không ít, con ngươi màu đen không chút gợn sóng, càng thêm khó đoán...

Một nam nhân với diện mạo văn nhã đi đến bên cạnh Tô Uyển, cung kính nói: "Tô tổng xin chào, tôi được La phó tổng an bài tới tiếp đón ngài, ngài cứ gọi tôi là Tiểu Phi."

Tô Uyển áp chế lại hơi nước trên đáy mắt, trên dưới đánh giá người trước mặt, "ừ" một tiếng, liền tùy ý Tiểu Phi lấy hành lý trên tay cô để vào cốp xe.

Xe chạy ra khỏi sân bay, Tô Uyển nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe. Bốn năm không trở về, thành phố S thay đổi thật nhiều, mở album ảnh chụp người nọ trong di động ra, vuốt ve, nỉ non nói: "Quân Trạch, anh có khỏe không?"

Nhận thấy Tiểu Phi đang do dự không dám nói, Tô Uyển đạm mạc nói: "Như thế nào?"

"Tô tổng, người bên này tra ra được lúc ấy Tô thiếu căn bản không có ở nhà, cho nên may mắn tránh được một kiếp, nhưng ngài ấy ở đâu lại tra không thấy!"

Nghe đến đây, tay Tô Uyển hung hăng nắm chặt, sắc mặt trở nên khó coi, về phương diện này nói quỷ làm, cô không tin, nhưng tại sao nhiều năm như vậy, một chút tin tức của anh trai đều không có!

Nếu không phải Sở Nhiên lúc trước thông đồng cùng Hoắc gia, thì toàn bộ người Tô gia đang sống sờ sờ sao bị thiêu chết được! Nghĩ vậy trong lòng cô lại dâng lên nỗi cừu hận!

"Leng keng!" Tiếng chuông di động vang lên, đem ý thức cô phục hồi, nhìn dãy số không có ghi chú nhưng lại quen thuộc trên màn hình, lòng Tô Uyển chua xót, thiếu chút nữa chảy nước mắt, đầu ngón tay run rẩy vuốt điện thoại, cắt đứt liên lạc, như đang trốn tránh.

Nhưng người đầu dây bên kia vẫn kiên nhẫn gọi lại lần nữa, Tô Uyển trực tiếp tắt nguồn điện thoại, Tiểu Phi lái xe phía trước thần sắc dường như hiểu rõ. Nói vậy, chủ nhân dãy số chính là nam nhân chiếm giữ trái tim Tô tổng!

-----

Ở hàng ghế phía sau chiếc xe thể thao đang chạy băng băng trên đường, điện thoại không ngừng bị cắt đứt, hơi thở lạnh lẽo của người đàn ông tràn ngập khoang xe. Lục Dương thật cẩn thận lái xe, không dám động vào đại khí, thông qua kính chiếu hậu nhìn sắc mặt xanh mét của anh, thật cẩn thận hỏi: "Thẩm tổng, còn tiếp tục đuổi theo sao?"

Nếu không phải người đàn ông phía sau toàn thân tỏa ra hơi thở lạnh băng quá mức áp lực, Lục Dương thật muốn nổ pháo chúc mừng một chút, thời điểm đem người đuổi đi thì vẻ mặt lãnh ngạo(*), hiện tại bị người cắt đứt điện thoại liền chịu không nổi, báo ứng!

(*) lãnh ngạo: cao ngạo, lãnh đạm

"Tiếp tục!" Trong con ngươi màu đen là một mảnh lạnh lẽo: "Tra ra phu nhân vì sao lại đột nhiên về nước!"

Nữ nhân nhẫn tâm này, vừa đi liền là bốn năm, không có một lần trở về, có thể thấy được cô hận nơi này bao nhiêu, đột nhiên trở về khẳng định là có lý do, chỉ cần bắt được, còn sợ cô rời đi lần nữa sao? Nghĩ vậy, sắc mặt Thẩm Quân Trạch hòa hoãn không ít, trong con ngươi ánh lên vẻ kiên quyết....

----

Tiểu khu Trà thành.

Quét mắt nhìn toàn bộ hoàn cảnh xung quanh, Tô Uyển vừa lòng gật đầu, La Hạo làm việc khiến cô luôn luôn yên tâm. Mấy năm nay ở Wall Street đấu đá, La Hạo vừa là trợ thủ vừa là bạn khiến cô không có cách nào báo đáp hết ân tình. Biết hắn muốn cái gì nhưng một người đã sớm chết tâm như cô lại không có cách nào đáp lại hắn.

Trong lúc thất thần, phía sau lưng một trận buốt lạnh mang hởi thở thuốc lá bao bọc lấy cơ thể cô, hơi thở quen thuộc làm thân thể cô cứng đờ, tay cô nắm chặt, không dám quay đầu lại...... Sợ cảm xúc không khống chế được, khiến một chút tôn nghiêm cuối cùng trước mặt hắn toàn bộ mất sạch!

Nam nhân phía sau lại không nghĩ sẽ buông tha cô, tiếng nói trầm thấp vang lên bên tai cô: "Tô Uyển."

Không biết có phải cố ý hay không, nhiệt khí của hắn phả hết trên lỗ tai cô, khiến cô một trận rùng mình.

Tô Uyển làm bộ không nghe thấy, lôi kéo hành lý đi nhanh về phía thang máy, như bị đoán trước hành động, còn không đợi cô phản ứng, thân thể liền bị đè ở trên tường.

Thân thể hai người kề sát, cách một tầng vải dệt mỏng, Tô Uyển có thể cảm nhận được rõ ràng độ ấm trên cơ thể Thẩm Quân Trạch, cắn cắn môi, trên mặt cô xuất hiện một tia giằng co, này tính cái gì?

Cô không ngừng giãy giụa, Thẩm Quân Trạch có thể cảm nhận rõ ràng việc cô không muốn cùng hắn dây dưa hay có thêm bất kì quan hệ nào.

"Thẩm Quân Trạch, anh buông tôi ra!"

Chạm đến đáy mắt đầy tức giận lẫn hận thù của cô, trong lòng co rút đau đớn, hắn theo bản năng đem tay buông ra: "Em như vậy liền chán ghét anh?"

Tô Uyển sau khi được tự do, xoa xoa nơi bị niết đến sưng đỏ, động tác này kí©h thí©ɧ lớn tới Thẩm Quân Trạch, cô như vậy liền ghét bỏ hắn sao? Đôi tay nắm chặt, gân xanh trên tay nổi lên, không chút suy nghĩ, nắm lấy cằm cô, trực tiếp hôn lên môi cô.

Hắn gần như tham luyến hôn môi cô, đem thân thể cô đang không ngừng giãy giụa đè lên trên tường, trong khoang miệng dần dần trở nên chua xót, nhìn nước mắt oán hận của cô, giơ tay muốn lau đi nước mắt cô, lại nhớ tới tình cảnh bây giờ, chung quy vẫn buông tay xuống.

(*) tham luyến: tham lam, luyến tiếc

"Thẩm Quân Trạch, anh rốt cuộc muốn làm gì? Tôi hai bàn tay trắng, anh làm ơn hãy buông tha tôi?" Cảm xúc Tô Uyển hỏng bét nhìn hắn, trong con ngươi tất cả đều là cầu xin.

Năm đó cô biết rõ hắn có người trong lòng, nhưng cô vẫn nhất quyết muốn gả cho hắn, cô biết không nên chiếm cứ đồ vật không thuộc về mình, cũng vì thế cô đã trả giá thật lớn...

Vì cái gì vẫn không buông tha cô?

Ánh mắt sắc bén của nam nhân nhìn chằm chằm cô, nói: "Tô Uyển, đừng mơ tưởng anh sẽ buông tha em! Là em tới trêu chọc anh trước!"

Dứt lời, đem cô chặn ngang bế lên, trong lòng Tô Uyển tất cả đều là đau thương, châm chọc nói: "Đúng vậy, lúc trước là tôi không biết trời cao đất dày, trêu chọc Thẩm tổng, nhưng tôi cũng đã bị báo ứng trừng phạt, không phải sao? Mong Thẩm tổng có thể giơ cao đánh khẽ, buông tha Tô Uyển!"

Thẩm Quân Trạch bị nụ cười châm chọc của Tô Uyển không nói được lời nào, trực tiếp ôm cô trong lòng ngực, đi vào thang máy, chờ thang máy ngừng lại, tầng 16, tầng cao nhất!

Tô Uyển nhìn con số, đôi mắt trở nên kinh hoảng, nam nhân này lại cố ý không muốn bỏ qua cho cô.

"Thẩm Quân Trạch anh muốn làm gì?"

Thẩm Quân Trạch không lên tiếng, không màng cô giãy giụa, bế cô đi vào trong phòng.

Tô Uyển bị để ở trên cửa, nhìn gương mặt lạnh lẽo của nam nhân, trong lòng khẩn trương.

"Chúng ta đã ly hôn, Thẩm tổng làm như vậy không hề thỏa đáng, hơn nữa ngài không sợ người trong lòng biết sẽ tức giận?" Tô Uyển nỗ lực bảo trì bình tĩnh nói.

Nhưng thanh âm run rẩy, lại không tránh được lọt vào tai Thẩm Quân Trạch.