Chương 1: Trường Mới - Bạn Mới!

Cái nóng oi ả của mùa Hè chẳng mấy chốc đã nhường chỗ cho những cơn gió nhẹ và ánh nắng dịu dàng, bầu trời cũng dần trở nên trong và xanh hơn. Tháng 9 mùa Thu về, các trường học cũng đang chuẩn bị bước vào một năm học mới.

Vinh đang vui vẻ nhảy chân sáo đến trường, gương mặt tươi cười không che giấu nổi sự háo hức. Mới vài tháng trước cậu còn đang bù đầu với kì thi cuối cấp, vậy mà bây giờ đã chính thức trở thành học sinh cấp 3 rồi.

Không phải vì ham học nên Vinh mới vui đến thế. Cậu vốn không phải là học sinh ngoan giỏi tiêu chuẩn của xã hội; điều khiến cậu quan tâm hơn cả khi bước vào một ngôi trường mới là môi trường có phù hợp với cậu không? Có vui như cậu đã luôn tưởng tượng không? Liệu cậu có thể tạo được những kỉ niệm khó quên giống trong các bộ phim về thanh xuân không? Cậu thật sự cực kì tò mò! Hàng vạn câu hỏi cứ quẩn quanh mãi trong đầu Vinh kể từ ngày nhận được giấy báo nhập học.

Bình thường Vinh rất khó có thể dậy được sớm, nhưng hôm nay mới 5 giờ sáng mà cậu đã bật dậy vệ sinh cá nhân rồi ra khỏi nhà. Hôm qua đi từ quê lên còn bận thu dọn đồ đạc, Vinh quyết định đến trường sớm, tranh thủ nghía qua xem trường mới thế nào.

Trường cấp 3 ở Hà Nội thật sự khác xa so với tưởng tượng của Vinh. Là học sinh ở tỉnh lẻ chuyển tới, cậu không khỏi ngỡ ngàng trước quy mô và sự tiện năng của ngôi trường này. Số phòng học chắc phải gấp đôi trường dưới quê, lại còn có riêng nhà thể chất, bể bơi, nhà ăn và cả phòng sinh hoạt của các câu lạc bộ nữa. Chưa bắt đầu vào học mà Vinh đã thấy có hảo cảm với trường mới khá là nhiều rồi.

Vừa đi loanh quanh với cái miệng không ngừng suýt xoa, Vinh vừa trực tiếp khoe khoang với Huy, thằng em trai đang ở nhà. Hai anh em lúc nào cũng chí choé nhau đủ điều, và tất nhiên là lần này cũng vậy. Vinh hồ hởi khoe với Huy về mọi thứ ở trường học mới, thi thoảng còn thêm mắm dặm muối vào cốt để chọc cho cu em ghen tỵ còn cậu thì cười ha hả trêu ngươi nó, khiến nó hét ầm lên đòi được đi Hà Nội học, rồi tắt "phụt" cuộc gọi đi.

🦊: "Ồn chết đi được, be bé cái mồm thôi!"

Vinh giật bắn mình, theo phản xạ liền quay lại nhìn, sau đó bỗng hoá đơ cả người. Đứng trước mặt cậu là một chàng trai có tướng người rất cao to, Vinh cao 1m75 rồi mà vẫn phải nhướn cổ lên nhìn người nọ. Hắn ta tuy gương mặt đang nhăn lại cau có, nhưng cũng không hề che bớt nét thu hút. Đôi mắt nhỏ dài sắc lạnh, sống mũi cao, môi nhỏ, tổng quan không chỉ dùng từ hài hoà để miêu tả, sức hút khó tả từ ngũ quan của cậu ta khiến Vinh không thể rời mắt.

🦊: "Chưa nhìn thấy người bao giờ à?"

Chàng trai trước mặt thấy Vinh nhìn mình thì càng tỏ ra khó chịu. Lông mày hắn nhíu chặt, giọng điệu nghe ra sự cáu kỉnh rõ ràng.

🐹: "Ah, xin lỗi cậu, tớ không có cố ý.."

Vinh ngại ngùng gãi gãi đầu, đang tính nói gì thêm thì người kia đã xoay người bỏ đi trước. Cậu lắc lắc đầu, lúc này mới chợt nhận ra hình như mình còn chưa tìm lớp nữa, đã gần 7h rồi. Dù sao người kia cũng đã đi rồi, không còn việc gì nữa, Vinh ba chân bốn cẳng chạy đi. Lớp của Vinh là lớp 10A3, nằm ở sát khu nhà hiệu bộ. Lúc cậu chạy đến thì vừa may chuông báo vào học mới reo, nhưng cô giáo thì đã đứng trên bục giảng đang xếp chỗ ngồi rồi.

🐹: "Thưa cô em xin phép vào lớp ạ." - Vinh khoanh tay ngay ngắn ở ngoài cửa.

👩

🏫: "Tên em là gì?"

🐹: "Em tên là Hoàng Thuận Vinh ạ."

👩

🏫: ược rồi, cô đã xếp hết chỗ cho các bạn xong rồi. Còn một bàn trống ở cuối dãy gần cửa sổ, em xuống ngồi cùng Nguyên Hữu nhé!"

🐹: "Vâng ạ."

Vinh nhanh chóng bước vào lớp rồi đi xuống chỗ cô giáo đã chỉ. Cậu ngồi xuống lấy sách vở ra, vừa định quay qua chào hỏi bạn cùng bàn mới, Vinh đứng hình. Nam sinh khi nãy cậu gặp ở khu nhà ăn hiện giờ đang ngồi ngay trước mặt, và hiện tại hắn lại đang nhìn cậu bằng biểu cảm khó chịu hệt như ban nãy. Tuy vậy Vinh cũng không nghĩ nhiều, rất nhanh đã mỉm cười, thân thiện chìa tay ra.

🐹: "Chào cậu, tớ là Thuận Vinh. Cứ gọi tớ là Vinh được rồi. Có gì sau này cùng giúp đỡ nhau nhé!"

🦊: "Thôi không cần đâu, khỏi phiền."

Nguyên Hữu còn không buồn nhìn vào mặt cậu lúc nói chuyện. Hắn kéo ghế sát vào phía tường, sau đó úp mặt xuống bàn.

Vinh có chút nổi điên, thiếu điều bùng phát quạc cho hắn ta một trận ngay trước mặt cả lớp. Cái thái độ gì đây chứ, người ta thân thiện như thế mà còn tỏ này tỏ nọ, đã vậy ông đây mặc kệ mi. Vinh khẽ hừ một tiếng rồi quay qua ghi chép bài, trong lòng không khỏi tự ái.

Giờ học buổi sáng mau chóng kết thúc, Vinh cùng hai người bạn mới quen rủ nhau xuống nhà ăn. Vốn là người hoạt bát, lại vui tính, qua mấy tiết học cậu đã nhanh chóng "bắt sóng" được với hai bạn ngồi bàn trên, một người tên Huân, người còn lại tên Tuấn. Hoá ra các bạn ấy cũng đều là học sinh từ tỉnh khác chuyển đến Hà Nội học; mấy đứa học sinh xa nhà chẳng hiểu vì lí do gì mà rất mau đã có thể cùng chuyện trò thật rôm rả. Ăn trưa xong, Huân và Tuấn kéo theo Vinh lên thư viện ngồi. Vốn không quá hứng thú với sách vở nên cậu từ chối, tự mình chạy lại nhà ăn mua thêm 2 hộp sữa chuối, từ bé cậu luôn có thói quen uống sữa mỗi ngày, không uống thì cảm thấy thiếu thiếu, như mình quên chưa làm việc gì quan trọng lắm. Huân trông thấy thế lắc đầu cười chọc cậu.

🙎

♂️: "Cậu là trẻ con đấy à?"

🐹: "Gì mà trẻ con, tớ chỉ uống sữa thôi mà."

🙎

♂️: "Còn không phải à, Coca mới là chân ái cậu hiểu không?"

🐹: "Coca chỉ hợp với gà rán thôi, tớ ăn cơm xong uống sữa chuối quen rồi!"

Vừa cãi Vinh vừa đanh mặt lại tỏ vẻ rất quả quyết, Huân bật cười thành tiếng, với lấy tay nháy mắt với Tuấn, cùng xoa xù tóc cậu rồi ù chạy. Cậu bĩu môi toan đuổi theo nhưng chợt thấy lười nên lại thôi, dùng ánh mắt hình viên đạn liếc theo sau lưng hai thằng bạn, rồi chạy lên lớp. Cậu định bụng lên lớp sẽ uống một hộp sữa rồi tranh thủ chợp mắt một chút trước khi giờ học buổi chiều bắt đầu.

Đi tới hành lang, Vinh nhón cao mũi chân định ngó thử xem trong lớp có ai không, thế rồi cậu chợt nhìn thấy một cảnh tượng trông khá là đẹp mắt. Tên cùng bàn mới của cậu đang an tĩnh ngồi một mình trong lớp đọc sách, cậu đoán là hắn bị cận vì tròng kính hắn đeo có vẻ dầy. Nhưng sao lúc sáng lại không thấy hắn đeo, có lẽ cận không nặng lắm.

Dáng vẻ khoan thai bây giờ thật khác xa bộ mặt khó ưa buổi sáng. Hmm ... xem nào, chân hắn vắt lên bậc cửa sổ, người hơi ngả một chút về phía sau, thỉnh thoảng bàn tay gầy lướt qua lật sách, ngón tay hắn rất dài. Cậu nghĩ thầm trong lòng tay của hắn chắc chắn dài hơn tay cậu rồi. Không đã qua bao lâu, cậu cứ ngẩn người ngắm hắn ta mãi.Một người đọc sách thôi có gì đặc biệt đâu mà sao bỗng dưng thu hút đến vậy nhỉ?

Đang nghĩ vẩn vơ thì tiếng mở cửa của một bạn học nào đó chợt kéo Vinh về thực tại, cậu giật mình. Còn chưa kịp quay ra nhìn xem là ai thì ngay lập tức phải đối diện với ánh mắt của tên ngồi cùng bàn. Chắc hắn cũng nghe thấy tiếng động nên muốn xem, tình cờ lúc quay ra nhìn trúng cậu, mắt chạm mắt. Hắn mãi vẫn không chịu đổi ánh nhìn, 1 giây, 2 giây, rồi 3 giây... Như một đứa trẻ bị bắt quả tang đang giấu giếm chuyện gì, cậu ngồi thụp xuống, mặt nóng bừng, l*иg ngực có chút phập phồng. Đưa tay vuốt vuốt ngực tự trấn an, cậu cúi người chạy vội ra hành lang ở cuối dãy, ngồi phịch xuống, vừa thở đều vừa đưa mắt nhìn ra sân bóng rổ. Phù!! Cứ như vừa mới làm việc xấu vậy, cậu trộm nghĩ rồi bất giác nhớ lại sự chạm mặt vừa rồi với Hữu.

Nếu thái độ buổi sáng của hắn làm cho cậu suýt nữa bốc hoả, thì ánh mắt vừa rồi lại ôn nhu đến lạ thường. Không biết có phải do cái kính của hắn che đi, hay do mắt cậu có vấn đề mà khi nãy lúc hắn và cậu nhìn nhau, mặt hắn không nhăn lại vì khó chịu, mắt cũng không còn lạnh mà trong và ươn ướt, có lẽ vì vừa dụi mắt. Hữu đã nhìn thẳng vào mắt cậu không tỏ chút thái độ nào. Chỉ là cậu không thể nghĩ tới trên gương mặt ấy lại có thể tồn tại biểu cảm "dịu dàng" đến vậy. Đúng là kì lạ mà. Cái đó mới là vấn đề, cậu tự thấy bản thân cư nhiên xấu hổ khi nghĩ lại chuyện vừa rồi, cũng tạm thời chưa thể thoát khỏi hình ảnh hắn ta ngồi đọc sách trong tâm trí.

Vinh ngồi đó được một lúc thì chuông kêu báo giờ học buổi chiều, Huân và Tuấn cũng đã từ thư viện đi xuống, cùng cậu bước vào lớp. Do dư chấn từ khi nãy, Vinh ngồi vào chỗ với cử chỉ không được tự nhiên, cậu cúi mặt, quay đầu, cố tránh không nhìn sang phía bên phải. Cậu khẽ kéo ghế dạt hẳn sang bên trái, thiếu một chút nữa là ngồi ra giữa hai dãy bàn rồi. Cậu loay hoay cất hộp sữa chuối vào balo đeo sau ghế, rồi lại loay hoay quay lên chép chép ghi ghi ra chiều chăm chỉ lắm.

Chuyện sẽ chẳng có gì nếu đến tiết Tiếng Anh cô giáo không giao nhiệm vụ làm bài nhóm đôi cho cả lớp. Mỗi nhóm sẽ phải viết một bài luận nhỏ khoảng 1000 từ để nói về văn hoá truyền thống của Việt Nam sau đó nộp lại lấy điểm miệng. Vinh vốn bị chứng ra mồ hôi tay, giờ lại vì bài cô giao mà thấy căng thẳng đến mức tay như vừa nhúng nước. Không thấy tên cùng bàn nói gì, cậu cũng giữ im lặng đưa mắt đọc qua tài liệu trong sách giáo khoa, định bụng tự làm bài một mình. Xoay bút ngồi nghĩ một lúc, chợt có ý tưởng, cậu lấy giấy ra bắt đầu ghi.

🦊: "Làm gì vậy?"



Bên tai vang lên giọng nói trầm trầm, Vinh có chút cứng người, cậu nhẹ quay qua nhìn Hữu tỏ vẻ khó hiểu.

🐹: "Hả ? Sao thế?"

🦊: "Tôi hỏi cậu đang làm gì?"

🐹: "À, thì đang làm bài tập thôi."

🦊: "Cô nói làm theo nhóm mà?"

🐹: "Tớ định làm rồi ghi thêm tên cậu."

🦊: "Làm một mình?"

🐹: " ..."

🦊: "Không hiểu sao cậu lại ngồi đây nữa, mau đưa tôi xem nào!"

Không đợi Vinh đưa qua, Hữu trực tiếp kéo ghế dịch sang phải rồi với tay cầm lấy tờ giấy cậu vừa cắm cúi viết. Chỉ thấy hắn ta kêu "Chữ xấu quá!" , rồi quay người sang bắt đầu thảo luận bài với cậu.

Chút căng thẳng vừa rồi đã tạm bình ổn, cậu cùng Hữu bàn bạc một lúc rồi viết ra dàn ý. Vì chữ cậu không đẹp nên hắn nhận luôn vụ trình bày, về phần cậu nếu cô giáo có gọi trúng đôi của hắn chữa bài thì đứng lên trả lời là được. Trong lúc hắn chép lại bài vào giấy kiểm tra, Vinh nhìn thử qua cuốn sách có bìa màu vàng đang được đặt dưới chồng vở ghi của Hữu. Đây hình như là cuốn hồi trưa hắn đọc, cậu nhìn gáy sách có ghi tựa đề là i qua hoa cúc". Như đã nói từ trước, cậu không có yêu thích với sách vở nhiều, nên cậu không nắm rõ về các đầu sách; tuy nhiên nhìn thấy sách Nhà xuất bản Văn Học thì cậu đoán biết được đó không phải mấy kiểu tiểu thuyết yêu đương mà mấy đứa bạn ở quê vẫn hay lùng mua bằng được, cả chị Linh, chị gái ruột của cậu cũng không khác gì. Vinh xoa xoa cằm, có ý nghĩ muốn cười. Nếu kết hợp loại sách Hữu đang đọc với thái độ cau có hồi sáng chỉ vì cậu nói hơi lớn tiếng, Vinh cho rằng hắn là một ông già khó tính đội lốt học sinh cấp 3. Đấy, ngay cả nói chuyện cũng thật cứng ngắc, sặc mùi bề trên. Đúng là lão già ma quái; cậu lẩm bẩm trong đầu. Dòng suy nghĩ của cậu bị ngắt quãng bởi tiếng kêu thu bài của cô giáo, cậu nhanh tay cầm tờ giấy Hữu đã chép xong đưa lại cho lớp trưởng. Buổi học sau đó mọi thứ lại bình thường, cho tới khi tiếng chuông tan học vang lên.

Vinh uể oải thu dọn lại sách vở, khoác balo lên vai. Lúc ra đến cổng trường, cậu lại chạm mặt tên cùng bàn. Hắn đang nói chuyện gì đó với một người đàn ông mặc vest xám, trông cái mặt như ma thế kia là biết ngay kiểu gì hắn đang khó chịu với ông chú kia. Chậc !!! Người gì mà mặt mày cứ khó khăn thế chứ. Chẳng hiểu sao cậu lại quay qua đó, trông như hóng xem đang có chuyện gì dù vốn dĩ chẳng liên quan gì đến cậu.

Vinh thấy hắn nói nói một hồi rồi có vẻ miễn cưỡng ngồi lên một chiếc xe sang trọng, ông chú khi nãy bị mắng cúi người mở cửa cho hắn ngồi vào xe, rồi lại cúi người đóng cửa, sau đó mới đi lên phía ghế lái. Chiếc BMW đen khẽ lướt qua Vinh, cậu còn nghe bên tai tiếng mấy cậu nhóc cùng trường đang phân tích thông số xe sang các loại. Vinh bật cười, thì ra là nhà Hữu có điều kiện, à không, phải là rất có điều kiện mới đúng chứ, còn có hẳn tài xế riêng cơ mà. Chẳng trách thái độ của hắn có hơi... Thôi thì kệ vậy, cũng không phải việc của cậu mà!

Vinh bước nhanh chân về nhà, ngày đầu tiên đi học của cậu cũng thật thú vị. Cậu đã có thêm bạn mới, cũng được học ở một môi trường mới. Không thể không nhắc đến tên ngồi cùng bàn có cái nết khó ưa nữa. Giờ thì cậu đói bụng rồi, phải bồi bổ cho cái bụng thôi nào!!!