Chương 1: Khắc tinh của dòng họ

Tôi tên là Ôn Lạc Yên, là con gái độc nhất trong nhà, nghe nói lúc tôi vừa chào đời, bố mẹ tôi đã trùng hợp qua đời vì đủ loại chuyện ly kỳ.

Từ đó, tôi trở thành khắc tinh trong dòng họ, bị đồn là Thiên Sát Cô Tinh (*) chuyển thế.

(*) Thiên Sát Cô Tinh: sao chiếu mệnh của một người, tất cả những người thân xung quanh người đó sẽ gặp tai hoạ.

Trong dòng họ, phàm là người biết tôi đều sẽ tránh xa tôi, cũng chỉ có mỗi bà nội mới chịu gần gũi với tôi. Điều bất hạnh là, bà nội tôi đã cao tuổi, vẫn luôn nằm liệt trên giường.

Vẫn nhớ đêm bà nội tôi qua đời, tôi ngủ cùng phòng với bà, đến nửa đêm đột nhiên nghe thấy bà gọi tôi. Tôi mơ màng xoa đôi mắt ngái ngủ, bị giật mình một cái, đột nhiên tỉnh táo hơn hẳn. Bà nội tôi vẫn luôn bị liệt, lúc này lại đứng bên giường tôi.

Tôi bị sốc đến không khép được mồm. Bà nội thở dài một hơi, bước lên vỗ nhẹ vai tôi, cho tôi một chuỗi hạt gỗ sưa, nói với tôi: “Lạc Yên à, bà nội phải đi rồi, có chuyện này buộc phải nói với con. Thực ra, tổ tiên nhà mình là khu quỷ sư, có thể bắt ma, cũng có thể xua đuổi quỷ, cũng từng là gia đình tiếng tăm lẫy lừng. Trước kia, mỗi đời nhà mình đều sẽ có một khu quỷ sư, đời đời tương truyền, đời đời kế thừa y bát của khu quỷ sư đời trước, vẫn truyền thừa đến đời trước. Mắt bên trái của khu quỷ sư chính là mắt âm dương, lúc dương thì không khác gì mắt bên phải, nhưng lúc âm lại có thể nhìn thấy một số thứ không sạch sẽ.”

Lúc bà nội nói, không biết vì sao mắt bên trái của tôi lại bắt đầu đau rát, tôi vừa xoa vừa nghe bà nói tiếp.

“Lạc Yên à, không biết tổ tiên của chúng ta đã đắc tội với thứ gì không sạch sẽ hay là phạm vào điều cấm kỵ gì mà đến đời ông nội cháu, bên mắt âm dương không xuất hiện. Lạc Yên, hạt châu đó…”

Bà nội nói tới đây đột nhiên ngã “ầm” xuống đất, không dậy nổi nữa.

Tôi cũng chưa kịp hỏi rốt cuộc hạt gỗ sưa này dùng để làm gì. Nếu trước lúc mất bà nội đã giao cho tôi, vậy thì tôi cứ đeo trên tay thôi.

Nói tới cũng kỳ, sau khi bà nội qua đời, mắt trái của tôi cứ đau suốt. Có lúc đau tê tê, có lúc lại đau rát.

Đêm bảy ngày của bà nội là chú tư của tôi gác đêm.

Tôi ngủ ở phòng sát bên, ngủ đến nửa đêm tôi nghe thấy trong linh đường có tiếng động, thế là đứng dậy nhìn, vừa nhìn đã hết hồn.

Chú tư nằm trước linh đường của bà nội, đang cùng một người phụ nữ xinh đẹp vô cùng… Tuy tôi không hiểu chuyện nam nữ, nhưng vẫn có thể hiểu cảnh tượng đó, chỉ cảm thấy trên mặt nóng hừng hực.

Tôi cũng không biết chuyện này có nên tham gia hay không, thế nên lại quay về phòng ngủ. Cảnh tượng hạn chế như vậy diễn ra trong linh đường suốt một đêm.

Sáng hôm sau, tôi thấy hốc mắt chú tư đen sì, tinh thần không tốt, tôi do dự đi tới, cuối cùng vẫn nói chuyện này với thím tư của tôi.

Ai ngờ thím tư của tôi mắng to một trận, nói tối qua phòng bị khóa ngoài, bà ấy ngủ ngoài nhà, người khác căn bản không vào được. Thím tư mắng tôi, nói tôi đáng ghét giống ông nội tôi, sát tinh.

Tôi thật sự không hiểu, thím tư mắng tôi thì cứ mắng, kéo ông nội tôi vào làm gì. Trước kia nghe bà nội nói, lúc ông nội mất mới năm mươi tuổi. Thực ra tôi chưa gặp ông, nhưng cũng không biết vì sao, mỗi lần bà nội nhắc tới tôi đều vô cùng đau buồn. Hôm nay thím tư mắng ông nội tôi, thế mà tôi lại cảm thấy l*иg ngực đau nhức.

Sau khi chú tư biết chuyện cũng mắng tôi một trận, nói tôi bị điên, một bụng xấu xa, không nhìn thấy được cái tốt của bọn họ. Mắng xong, chú tư lái xe máy ra ngoài luôn, nói là đi làm giấy khai tử cho bà nội để rút tiền trong sổ tiết kiệm của bà.

Lúc chú tư lái xe đi, tôi thấy rõ người phụ nữ xinh đẹp tối qua đang ngồi sau lưng chú, hai tay ôm chặt lấy chú tư. Tôi kinh ngạc há hốc miệng tới nỗi có thể nhét lọt một trái trứng gà.

Không ngờ lần này chú tư ra ngoài lại không về được nữa.

Nghe người hàng xóm chứng kiến tận mắt nói rằng, chú tư vốn đang lái xe yên lành lại đột nhiên mất khống chế tông phải một chiếc xe tải lớn, đầu lìa khỏi người.

Tôi nghi ngờ hỏi, còn ai khác bị thương không?

Hàng xóm nhìn tôi một cách kỳ quái, sao có thể có người khác chứ? Chú tư lái xe máy một mình mà.

Lúc này, mắt trái của tôi lại bắt đầu đau kịch liệt. Tôi loáng thoáng cảm nhận được một nỗi khủng hoảng trước giờ chưa từng có, chèn ép tôi đến nỗi không thở nổi. Lúc mất, bà nội tôi cũng chưa nói rõ, tôi nghĩ, có thể vận mệnh của tôi sẽ thay đổi từ đây.