Chương 1

[..........]

Những tia nắng ấm áp đầu xuân như sưởi ấm cho trái tim đang nguội lạnh của tôi. Đã 3 tháng kể từ ngày tôi và Trang chia tay nhưng cảm xúc mất mát đó vẫn hiện hữu. Tôi bước ra khỏi phòng cố hít thật sâu để những không khí thân thuộc của quê nhà có thể giúp tôi vơi đi phần nào.

- Nam... xuống ăn sáng rồi sang nhà bác Hảo với mẹ, nay nhà bác ấy làm 100 ngày cho anh Mạnh đấy.

Tiếng mẹ tôi dưới nhà vọng lên. Tôi uể oải sau những ngày tháng vùi đầu vào tu luyện. Đến tận bây giờ mẹ tôi vẫn chưa biết tôi là một thầy pháp, lí do bảo lưu trong trường cũng được tôi bịa ra một cách hợp lí nhất có thể. Dù vẫn biết tôi có làm thầy pháp hay bác sĩ mẹ tôi vẫn ủng hộ nhưng dù sao mẹ không biết vẫn hơn, tôi không muốn mẹ phải lo lắng cho tôi thêm nữa.

Quê tôi là một vùng quê yên bình tại Thanh Hóa, bố mẹ tôi là những người nông dân hiền lành, phúc hậu. Tôi biết bố mẹ đặt kì vọng ở tôi rất nhiều. Trong thâm tâm tôi cũng tự nhủ sẽ đáp đền công ơn dưỡng dục đó.

Lùa vội bát mì tôi vào phòng thay bộ quần áo màu đen cho hợp với không khí tang thương, cũng không quên vào nhóm zalo gửi tin nhắn .

- Hôm nay tôi bận, chắc phải chiều mới có mặt.

Thời gian qua nhóm Ngũ Linh chúng tôi đã thống nhất với nhau, vì sự kết hợp trong chiến đấu của chúng tôi còn chưa thuần thục, hệ thống pháp thuật của mọi người cũng mới chỉ dừng lại ở tầm trung, nên mọi người quyết định gác lại mọi việc cá nhân, cùng nhau trở về đạo quán của môn phái năm xưa cùng tu luyện học hỏi thêm bí pháp, mật tịch của môn phái. Vì hôm nay nhà có việc nên mấy ngày trước tôi mới tàm biệt mọi người trở về mấy hôm.

- Này, không ăn nhanh đi còn ngồi đấy mà nghịch điện thoại, dạo này mẹ thấy mày cứ làm sao ấy.

- Con có sao đâu mẹ, thôi mẹ thay quần áo đi rồi con đưa sang nhà bác Hảo.

Tôi nói xong cũng đem cất vội bát đũa, sau đó lấy xe đưa mẹ đi. xe của tôi vừa rẽ vào cổng nhà bác Hảo thì phía trong nhà đã vang lên tiếng khóc thút thít của bác.

- Mạnh ơi! Mẹ nhớ con quá Mạnh ơi..hu hu. Sao số con tôi nó lại khổ thế này.

Tôi dựng xe bên cạnh mấy chậu cảnh mà mỗi lần đi làm xa về anh Mạnh vẫn hay chăm sóc. Bao nhiêu kỉ niệm ngày nhỏ ùa về, tôi thấy tiếc thương cho anh ấy, đang độ tuổi xuân xanh mà đã sớm thành người thiên cổ.

- Chị ơi, chị bớt đau thương, chuyện nó cũng đã rồi. lo công việc cho cháu nó đến nơi đến trốn đã chị ạ.

Mẹ tôi thấy bác Hảo khóc cũng sụt sùi ngồi một bên an ủi. tôi tiến vào thắp cho a Mạnh một nén hương, sau đó đi ra sau nhà lo phụ bác Hùng bố anh Mạnh một số công việc cần thiết cho lễ cúng.

ở quê tôi có tục lệ, người mất được 3 ngày, 49 ngày, 100 ngày và giỗ đầu đều cần mời thầy về làm lễ. Lúc còn chưa học đạo pháp tôi còn tò mò về điều ấy nhưng bây giờ tôi đã hiểu ra, rốt cuộc những ngày đó quan trọng như thế nào.

- Nam!...Nam

Khi tôi đang loay hoay vặt lông con gà để làm cơm cúng cho anh Mạnh thì từ phía sau vang lên tiếng gọi, tôi nghĩ là bác Hùng nên lên tiếng trả lời.

- Dạ bác Hùng gọi cháu có chuyện gì thế ạ?

Nhưng khi lời vừa ra khỏi miệng động tác của tôi cũng khựng lại, tôi cẩn thận cảm nhận không khí xung quanh, sao đột nhiên lạnh như vậy. Tiếng nói vừa rồi dường như không phải của bác Hùng. Tôi bất giác quay đầu lại. thì bất chợt nhìn thấy 1 thân ảnh quen thuộc. Anh Mạnh...là anh ấy nhưng tại sao quanh thân anh ấy lại có xiềng xích. Không lẽ là quỷ sai câu hồn.

Tôi đưa mắt quan sát thì nhận ra phía cửa, sau lưng anh Mạnh còn có thêm 2 người nữa. Nhìn quan phục tôi biết đó là địa ngục quỷ sai. Vì trước đây trên con đường hành đạo tôi đã gặp quỷ sai vài lần, cũng có chút giao tình nên giờ phút này nhìn thấy họ tôi không có chút e sợ. Quan sát kĩ càng một lát, sau đó tôi mới tiến lên bắt ấn cúi chào 2 quỷ sai, mở lời trước.

- Đệ tử Nội Đạo Hoàng Nam xin có lời chào 2 vị Âm Sai.

Vì quỷ sai nơi âm phủ có tiếng là hay để bụng, lại là người cổ đại nên tôi phải chỉnh chu ngôn từ trước khi nói chuyện với họ. Từ ngữ điệu đến cách xưng hô, thay vì Quỷ Sai tôi phải sửa thành Âm Sai để tỏ rõ sự tôn trọng.

- ồ...thầy pháp dương gian sao ?. Có chuyện gì không?

Nhìn thấy thần sắc hòa hoãn của 2 Âm Sai tôi bạo gan hỏi.

- chẳng hay vong hồn này phạm phải tội gì mà không thể tự ý trở về dương gian sau 100 ngày chết, lại phải phiền đến 2 vị Âm Sai nhọc công một chuyến, đích thân đưa đi như vậy.

- Thì ra là chuyện này. Hắn là đồng phạm của đám dư nghiệt trốn trong Hang Lung Mụ núi Pha Cáng. Hàng trăm năm qua bọn chúng vẫn dục dịch quấy phá dương gian, Âm Ti đã tổ trức càn quét nhiều lần nhưng vẫn chưa tận diệt. Gần trăm năm trở lại đây chúng thu mình nhưng thời gian gần đây lại dục dịch, vong hồn này bị chúng ta phát hiện lang thang nơi đó, cho là quỷ tốt của đám tà vật kia nên Diêm Vương đại nhân lệnh cho chúng ta trông giữ cẩn mật , phục vụ điều tra. Thầy pháp, ngươi quen hắn ?

Một trong 2 vị Âm Sai nhìn tôi với ánh mắt có chút kì quái. Tôi nhận ra ẩn ý bên trong vội chắp tay thưa.

- Vong hồn này là anh họ của tôi. Thời gian trước đi làm trên mạn phía tây Thanh Hóa thì chẳng may thiệt mạng, trọng chuyện này ắt có nội tình, vẫn mong 2 vị Âm Sai điều tra sáng tỏ.

- Cái này còn cần ngươi nói. Âm Ti ắt có an bài, quyết không xử oan cho người nào. Còn chuyện gì hay không, nếu không thì để vong hồn này nhận lễ lộc cúng bái, để Âm Ti không mang tiếng là ngược đãi trọng phạm.

Tôi nghe đến đây thì trong lòng thầm mắng. " Mẹ... cái gì mà trọng phạm, không phải chỉ mới là nghi phạm thôi sao". Nghĩ là vậy nhưng tôi vẫn cung kính thưa.

- Xin 2 vị Âm Sai nể tình , cho tôi được nói chuyện với anh tôi một chút, biết đâu lại biết được một chút nội tình, giúp 2 vị lập công.

2 Âm Sai kia đão tròng mắt một chút sau đó khẽ gật đầu. Lúc này tôi mới tiến đến bên anh Mạnh hỏi han. Anh Mạnh nghe cuộc trò truyện của tôi và Âm Sai thì biết rõ tôi là thầy pháp, thấy tôi đi đến anh mếu máo nói.

- Nam ...em cứu anh, anh bị oan. anh bị oan thật mà.

Nhìn bộ dáng đáng thương của anh Mạnh tôi không khỏi đau lòng. Tôi biết thời gian qua dưới Âm Ti anh đã phải nếm trải khổ hình tra khảo, tôi họa một lá bùa vung vẩy trước mặt anh, giúp anh ngăn cản bớt một chút dương khí của dương gian đang ăn mòn âm khí trên thân thể. Kế đó tôi hướng anh hỏi.

- Chuyện rốt cuộc là thế nào, anh làm sao mà chết?

Anh Mạnh sau một hồi mếu máo lại được tôi giúp ổn định hồn phách cũng trấn tĩnh hơn. Anh nói.

- Thời gian trước công ty anh nhận một dự án làm đường trên mạn Quan Hóa, anh được phân công lên đó giám sát thi công. Ai mà ngờ là một đi không về.

Anh Mạnh nói tới đây lại mếu máo, tôi phải an ủi mãi anh ấy mới tiếp tục nói.

- Hôm trước khi anh chết, anh và mấy người bạn vì hiếu kỳ mấy cái hang động có chứa quan tài cổ mới muốn thám hiểm một phen, vừa lên đến hang động đó thì trời đổ mưa lớn, đang giữa chiều mà trời tối đen như mực. Mưa cứ rã rích như vậy cho tới tận chiều tối. vì vị thế hang động nằm trên cao, địa thế lại hiểm trở nên cả bọn quyết định ngủ lại qua đêm, đợi mai sáng trời, thấy rõ đường thì leo xuống. Đêm hôm ấy thực sự rất kinh hoàng. Anh cùng đám bạn đốt đuốc xem xét hang động, trong đó có rất nhiều quan tài, nghe dân bản địa nói là có 3 ngăn. Hôm ấy cả đám mới quan sát được ngăn thứ nhất thì đã thấm mệt vì đói nên quay lại cửa hang nghỉ ngơi những chuyện kinh hãi lúc này mới bắt đầu sảy ra. Khi cả đám đang thiêu thiêu ngủ thì Từ tận phía trong hang động không ngừng vang vọng ra những tiếng gào thét chém gϊếŧ kế đó là những cơn gió lạnh không ngừng thốc ra ngoài cửa hang. Đám bọn anh mắt nhắm mắt mở đốt đuốc quan sát thì lại không thấy gì. Cho đến khi chẳng biết là mơ hay tỉnh nhưng nữa đêm có một đám người mặt mày rữ tợn đi từ phía sâu trong hang động ra, bọn chúng to lớn lắm! Cầm đầu là một tên thân mặc một bộ áo giáp màu đen, hắn nhìn anh chằm chặp. Kế đó cả đám cười lên rữ tợn để lộ hàm răng đen xì xì đang nhễu máu, anh và đám bạn bị tiếng cười sằng sặc, quái dị ấy làm tỉnh giấc, nhìn thấy tình cảnh quái dị cả đám bị dọa cho hồn vía lên mây, 3 chân 4 cẳng bò xuống núi, kỳ lạ là đám người kia không đuổi theo anh và đám bạn mà chỉ đứng ngay gần phía cửa hang nhìn theo. Ánh mắt bọn chúng sắc lẹm như tiếc nuối lắm.

- Nói như vậy cả mấy người các anh không phải đều thoát rồi sao, cớ gì anh lại...

Tôi nhìn vẻ mặt đau khổ của anh Mạnh hỏi.

Anh Mạnh thở dài một hơi nói tiếp.

- Vốn là tất cả mọi người đều có thể chạy thoát, nhưng tâm trạng lúc đó vô cùng hoảng loạn, anh vì không cẩn thận, vách đá tai mèo trơn trượt khiến anh sẩy chân ngã xuống.

Nghe anh Mạnh nói tới đây tôi hiểu ra mọi chuyện, bất chợt một suy nghĩ thoáng qua khiến tôi không khỏi cau mày. Không lẽ lại trùng hợp đến như vậy. Địa danh 2 Âm Sai và anh Mạnh nói lại Trùng khớp với cổ mộ trong điển tịch có ghi. " Hang Lung Mụ, Cổ Mộ....lẽ nào lại là một" tôi khẽ lau mồ hôi trên trán sau đó lại nói.

- Có lẽ đám tà vật kia không đuổi theo các anh là vị bọn chúng không thể bước qua phong ấn ở cửa hang.

- Phong ấn sao ? không lẽ là vị tướng quân tọa trấn tại miếu thờ đó?